Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 482
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:19:25
Lượt xem: 61
Tân Lâm là người giỏi võ, lẽ ra phản ứng phải nhanh hơn cô mới đúng.
Kết quả cô vừa quay đầu lại, thì thấy trên trán anh ta lấm tấm mồ hôi lạnh.
Diệp Mạn Tinh không nói nên lời: ...?
Thời khắc quan trọng thì đứt dây đàn?
Không còn sự lựa chọn nào khác.
Cô đành phải dùng một tay ôm con, lấy một chân làm trụ, kéo anh ta lùi lại.
Nhìn thấy chiếc xe thứ hai sắp tông vào mình, cô đành phải kéo anh ta về sau, hình như anh ta có gì đó không ổn, đôi mắt lãnh đạm vằn lên tia đỏ, trán rịn mồ hôi.
"Khanh khách." Trong lúc mấy chiếc xe va vào nhau, Diệp Mạn Tình nghe thấy tiếng cười của trẻ con.
Cô nhìn xuống thấy con gái Tống Bối Bối không những không khóc mà còn cười phá lên, vui mừng đến nỗi đôi bàn tay nhỏ nhắn chỉ to bằng củ sen quơ lên quơ xuống.
Diệp Mạn Tinh ngơ ngác, bối rối, dáng vẻ lúc vui mừng của con gái hình như hơi giống cô?
Không để ý đến con gái nữa, ngay lúc cả nhóm thoát khỏi cơn nguy kịch, Diệp Mạn Tình nghe thấy tiếng lốp xe ma sát trên mặt đất, sau đó là tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Lúc cô ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp khẽ mở ra. Hóa ra phía sau có mấy chiếc ô tô hạng sang màu đen đang lao thẳng đến chỗ họ đứng, ầm ầm hai tiếng, từ các hướng trái phải và phía sau tiếp tục lao tới, hất văng hai chiếc xe van ra ngoài.
Chiếc xe hạng sang màu đen thì không sao.
Hai chiếc xe van đ.â.m vào nhau nghe một tiếng ầm, trong nháy mắt, mấy người đàn ông đâu đây m.á.u lăn ra khỏi xe.
Diệp Mạn Tinh ngơ ngác: ...?
Tính đ.â.m nhau thật à? Mấy người này không sợ c.h.ế.t ư?
"Không sao chứ?"
Tình hình nhanh chóng được khống chế, lúc trước là do đối phương lợi dụng sơ hở, ai mà ngờ được mấy chiếc xe này cứ thế lao thẳng tới?
DTV
Chuyện này là trường hợp khẩn cấp, hay nói cách khác là một sự cố đã được lên kế hoạch từ trước, gần đó một chiếc ô tô khác đang dừng trên đường, vừa rồi không có ai ở đó, sao đột nhiên sau đó lại có? Có phải là cố tình che giấu không?
"Không sao."
Tân Lâm lắc đâu, anh ta nhìn chằm chằm vào cô, ngón tay hơi siết lại để khống chế phản ứng của cơ thể.
Lúc này anh ta ngửi thấy hương hoa đào, mùi thơm xộc vào mũi, ánh nhìn lãnh đạm của anh ta hiện lên một tia giãy giụa, hoảng hốt.
Âm thanh đó, mùi hương đó, cảm giác rất quen thuộc, đôi tay anh ta không ngừng siết chặt.
Tân Lâm mím môi hỏi: "Sao lại quay lại?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-482.html.]
Diệp Mạn Tinh xoa cổ tay đang ngứa râm ran, sau đó ôm con gái vào trong ngực, thản nhiên nói: "Tiện tay."
"Bế giúp tôi một lát."
Cũng may vào thời khắc quan trọng, đứa bé đã được ôm vào lòng.
Trán Tân Lâm lạnh đi, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào cô, sự bình tĩnh trong mắt bị phá vỡ, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục trở lại.
"Tiện tay?"
Tân Lâm nhìn đôi bàn tay trắng như tuyết của cô xuất hiện những vệt đỏ nhạt, nhìn giống như bị dị ứng.
Anh ta cử động ngón tay, giọng nói lạnh lùng như tuyết giữa trời đông: "Chắc là cô ít khi bị thương, nơi này giao lại cho họ đi, tôi dẫn cô đi khám."
"Cứ vậy mà đi sao?" Hiện trường còn khá hỗn loạn.
Cô vừa dứt lời thì có hai bóng người lân lượt chạy tới, lúc họ đến bên cạnh cô thì hiện trường đã được khống chế.
Triệu Chiêu Hoa đang bảo vệ một đứa bé khác, từ trên xe nhảy xuống, vội vàng đi ra từ một bên khác: "Em dâu không sao chứ?"
Diệp Mạn Tinh lắc đâu: "Không sao, chắc là bị dị ứng thôi, lát nữa đi khám xem sao.”
Thẩm Nhuyễn Linh cũng sợ hãi, vội vàng đỡ lấy Tống Bối Bối từ trong n.g.ự.c Tân Lâm, nói với anh ta: "Chúng ta đi trước đi, anh phái người đưa chúng tôi đến đó là được."
Tân Lâm không lên tiếng.
Chẳng bao lâu có tiếng bước chân dồn dập, Thang Vĩ cầm trong tay một cái ống thép, từ xa lao tới.
Vẫn là cái dáng vẻ của một thiếu niên hư hỏng: "Này, có sao không?"
Tân Lâm lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Diệp Mạn Tinh.
Thấy Diệp Mạn Tinh gật đầu, anh ta vội vàng sai trợ lý trưởng Đỗ Thành đích thân lái xe đưa người đi, còn anh ta thì ở lại.
Lúc Thang Vĩ lao tới thì chỉ nhìn thấy một bóng lưng và chiếc xe hạng sang phóng qua trước mặt.
Thang Vĩ: ...?
Tân Lâm bây giờ đã khá hơn nhiều, đeo một cặp kính gọng vàng, nhìn lịch sự mà lạnh lùng.
Nhưng thực ra lại không phải vậy.
Các vệ sĩ nhanh chóng áp giải mấy người đàn ông đâu đổ m.á.u tới.
Mấy người kia toàn thân đây máu, tình trạng vô cùng chật vật, rõ ràng là thở ra thì nhiều mà hít vào chẳng được bao nhiêu, họ vừa cố thở vừa nói xin lỗi: "Cậu cả, chúng tôi chạy nhanh quá không biết cậu đang ở đây."
Vệ sĩ Thẩm Hoa tức giận đá cho anh ta mấy phát, phát nào phát nấy đều vào chỗ hiểm: "Chạy nhanh quá? Ai lại không biển số xe của cậu cả? Ăn nói lung tung, có tin tôi đánh c.h.ế.t anh không."
"A a a, chúng tôi thật sự biết lỗi rồi."