Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 464

Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:18:57
Lượt xem: 53

Diệp Mạn Tinh thật sự không biết cuộc sống của con người còn phải chú ý những chuyện này nữa, cô đắp hết tất cả các loại mô hình một lượt, đi ủ ẩm tay bằng nước nóng rồi mới đi vào bên trong.

Đúng lúc nhìn thấy hai người đàn ông ở cửa phòng chứa củi, đương nhiên là Lương Văn Tân vừa vui mừng nói "Có thể đi làm lính rồi" và nam chính.

Diệp Mạn Tinh nhìn thấy bóng dáng cao lớn của nam chính đã bổ được mấy cây củi cao bằng thân người, cơ bắp kia nổi lên rất rõ ràng.

DTV

Cô vừa đi tới thì nam chính cũng đã bổ củi xong, gọi cô một tiếng vợ ơi.

Lương Văn Tân tươi cười gọi cô một tiếng: "Chào chị dâu."

Sau khi gọi xong mới lên tiếng chào hỏi cô với gương mặt đây phấn khởi, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng gọi to: "Văn Tân, Văn Tân, sao còn ở đây vậy, mau trở về đi, vợ cậu sắp sinh rồi kìa."

Lương Văn Tân đã vui đến bối rối, ngẩn người như thằng ngốc: "Sắp sinh rồi?"

"Mau trở về đi." Diệp Mạn Tinh thúc giục một câu.

"Ôi, vậy em đi trước nhé anh ba chị ba." Lương Văn Tân co cẳng chạy đi, vì chạy quá nhanh nên suýt nữa còn đ.â.m phải cây cột nhà.

Diệp Mạn Tinh nhìn người đàn ông sắp làm cha này, anh ta đang thật sự rất vui mừng, vui mừng đến nỗi không để ý đến những chuyện khác nên mới ngây người ra như vậy.

Diệp Mạn Tinh chỉ tò mò nhìn Lương Văn Tân một cái, sau đó đôi mắt xinh đẹp nhìn vào nam chính hỏi: "Nói chuyện gì mà cậu ấy vui vẻ như vậy?"

Tống Văn Cảnh nghe thử không nghe thấy tiếng khóc của cặp sinh đôi ở bên trong, thế là anh muốn cô vợ nhỏ đi rửa tay cùng anh.

Cơ bắp rắn chắc kia cứ thế duỗi ra ở bên dưới ống nước bằng trúc, tiếng nước rào rào kèm theo tiếng tuyết rơi bên ngoài bỗng nhiên trở nên cực kỳ rõ ràng. "Anh ba, anh không lạnh hả?"

Cô nhớ lúc nãy mẹ chồng kiên quyết muốn cô dùng nước nóng để rửa tay, thế mà người đàn ông này lại dùng nước suối lạnh như băng để rửa tay, cô còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi truyền đến từ trên người nam chính, quả nhiên sức sống vô cùng dồi dào. "Có gì đâu."

Thấy cô vợ nhỏ nhìn anh, trong đôi mắt sâu thẳm ngập tràn ý cười nho nhỏ: "Lúc nãy Văn Tân tới nhờ anh giới thiệu cho cậu ấy tham gia quân ngũ, nói muốn kiếm vinh quang trở về cho vợ cậu ấy." "Kiếm vinh quang?"

Diệp Mạn Tinh ngồi xuống, thấy trên tay người đàn ông toàn là giọt nước đang nhỏ xuống, cô bèn đi lấy khăn lau tay treo trên sợi dây đưa cho anh: "Lau đi." Sau khi nam chính nhận lấy, cô mới hơi thắc mắc: "Nói như vậy là bản thân cậu ấy không thích, là bởi vì W thanh niên trí thức Giang muốn cậu ấy đi, vậy cậu ấy có thích ứng được không?"

Bình thường lứa tuổi đi làm lính đều là mười mấy tuổi giống như nam chính, hoặc là giống như em chồng Tống Văn Lâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-464.html.]

Tuổi tác của Lương Văn Niên không tính là nhỏ nữa, giờ mới đi liệu có quen được không?

Thật ra ở thời đại này thì đi lính là lựa chọn tốt của rất nhiều gia đình, dù sao đi lính là có ăn, còn có trợ cấp để gửi về.

Có nghĩa đây là một trong những lối thoát tốt nhất của gia đình nghèo.

Nhưng nhà trưởng thôn Lương Ái Quốc cũng không phải là gia đình đặc biệt khó khăn, ít nhất là không thiếu ngũ cốc để ăn, con trai lớn như vậy rồi mà chưa đưa đi, hiển nhiên là không có ý định đi con đường này.

Tống Văn Cảnh rửa tay xong, bàn tay rộng lớn kia nắm lấy tay cô, bởi vì tay mới dùng nước suối lạnh buốt để rửa nên ban đâu còn lạnh như băng, chỉ chốc lát sau đã nóng hầm hập, còn nóng hơn cả tay của Diệp Mạn Tinh.

Lúc hai người đi vào trong nhà, Tống Văn Cảnh nói: "Ừm."

Diệp Mạn Tinh nghe thấy anh không vui cho lắm: "Anh đang lo lắng à?"

Tống Văn Cảnh lắc đâu: "Đây là lựa chọn của bản thân cậu ấy."

Diệp Mạn Tỉnh ừ một tiếng, bỗng nhiên hơi tò mò nói: "Cách làm của Giang Hồng Tiếu có chút kỳ lạ."

Người đàn ông nghe vậy thì cười hỏi: "Tại sao lại kỳ lạ?"

Diệp Mạn Tinh: "Chuyện mà cô ta làm không phải là chuyện mà cô ta thích, bây giờ lại để người bên cạnh cũng đi làm chuyện mà bản thân người đó không thích?"

"Làm vậy cô ta có thay người khác chịu trách nhiệm cho quyết định cả đời đó không?" Cô vừa dứt lời thì cảm thấy người đàn ông nắm chặt lấy tay cô, cô dừng lại.

"Em nói không đúng à?"

Cô nhớ ở thời hiện đại toàn nghe thấy mấy lời như:

Là bởi vì anh nên em mới như vậy.

Là bởi vì anh nên em mới đến đây.

Là bởi vì anh nên em mới từ bỏ một công việc rất tốt nào đó, anh nhất định phải chịu trách nhiệm. Toàn là kiểu lời như vậy, người còn lại kia phải ngột ngạt đến mức nào?

Điều đó trái ngược với bản chất con người, cái cảm giác đó chỉ là nhất thời, làm sao cô ta có thể biết được tương lai sẽ ra sao, tương lai sẽ nghĩ như thế nào?

Loading...