Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 459
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:18:49
Lượt xem: 64
"Um, anh ba."
Trong lúc thân mật, Diệp Mạn Tinh cào vài đường vuốt mỏng lên cơ bắp rắn chắc trên lưng người đàn ông, nhưng điều đó không khiến người đàn ông dừng lạim mà càng hưng phấn hơn.
Anh cúi đầu hôn cô, ôm cô trong vòng tay với vẻ gần như là thành kính, hòa vào m.á.u thịt, cô thực sự rất hấp dẫn đối với anh, gần như từng tấpc da thịt của cô đều như đang khiêu gợi m.á.u thịt trong anh.
“Vợ ơi.” Em thật giống yêu tỉnh, thậm chí anh còn có ý nghĩ nhốt cô lại, để cô ở bên cạnh mình mãi mãi. Ban đêm, ngoài trời gió tuyết cuồn cuộn, trong nhà lại nóng như lửa, mãi đến đêm mới ngừng.
Đêm đó, khi Diệp Mạn Tinh mệt mỏi đến sắp ngủ thiếp đi, cô ngước mắt lên, chợt nhìn thấy đáy mắt đỏ rực của nam chính, vào giây phút cuối cùng, cô thậm chí còn nhìn thấy tính chiếm hữu mơ hồ không thể khống chế của anh.
Anh ôm chặt cô, trầm giọng hỏi: “Vợ này, việc thi đại học cũng nằm trong giấc mơ của em sao?"
Diệp Mạn Tinh đã mệt đến không muốn động đậy nữa, chỉ gật đâu, đáp: “Ừm.”
Tống Văn Cảnh nghe vậy thì sửng sốt, anh tựa cằm lên vai cô, giọng nói có phần nặng nề hơn: “Còn gì nữa không?"
Diệp Mạn Tinh cảm thấy chân mình mỏi nhừ, bèn đạp vào bắp chân nam chính, anh nằm ngửa ra để cô thoải mái hơn.
Diệp Mạn Tinh nói: “Còn có cải cách mở cửa nữa, đến lúc đó các cá nhân đều có thể kinh doanh. Trong tương lai, nền kinh tế sẽ phát triển vượt bậc, các thương nhân và công ty nhỏ sẽ nở rộ khắp nơi.”
Tống Văn Cảnh bật ngồi dậy, đôi mắt sắc bén như lưỡi kiếm, hơi thở lạnh lẽo khiến người ta phát đau.
DTV
Giọng nói của anh mang theo chút thỏa mãn và khàn khàn sau khi ân ái: “Vậy ra đây là lý do em đến Thâm Quyến tìm thị trường để mở nhà máy à?”
"Còn tã lót thì sao?"
Diệp Mạn Tinh nói: “Tân Lâm nói, ở Hong Kong cũng không có thứ đó, nhưng ở nước ngoài đã có rồi. Nó vốn là dành cho phi hành gia, nhưng..."
Cũng sắp được người dân sử dụng rộng rãi rồi, chỉ có điều sẽ không nhanh đến vậy.
Bây giờ, ở Trung Quốc không có dây chuyền hay máy móc sản xuất, ý của Tân Lâm là chỉ dựa vào bọn họ thì rất khó để nghiên cứu, điều họ có thể làm là đưa dây chuyền sản xuất từ nước ngoài về nước.
Việc đầu tư một dây chuyền sản xuất không phải chỉ có vài triệu là được, mà cần phải đầu tư mua một dây chuyền sản xuất riêng, ít nhất vài triệu đến vài chục triệu USD.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-459.html.]
Tổng vốn đầu tư lên đến hàng chục, hàng trăm triệu nhân dân tệ, đây thực sự là một bước đi lớn đối với tập đoàn Tân Thị.
Tiếp theo đó là các sản phẩm tương tự, điển hình như băng vệ sinh dành cho phụ nữ.
Còn về việc có nên đi theo con đường này hay không thì vẫn phải xem chính sách lúc đó sẽ diễn ra như thế nào.
Nói cách khác, nếu Diệp Mạn Tinh muốn tham gia vào loại hình kinh doanh này, cô phải có hàng chục triệu đô la.
Diệp Mạn Tinh sững người: “...?" Lúc đó, cô đã muốn ngất đi ngay lập tức. Thời này, nhà nào có mười nghìn tệ đã giàu nhất huyện rồi, chứ đừng nói đến mấy chục triệu?
Cô phải nhân số hoa quả trong không gian lên nhiều lần mới được.
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt dò xét ấy khiến trái tim Diệp Mạn Tình run rẩy.
Cô tưởng người đàn ông định nói gì đó, nhưng không ngờ anh lại bế cô lên n.g.ự.c mình, ôm cô từ phía sau, miệng liên tục gọi cô mấy tiếng liên: “Vợ ơi."
Thực sự không có gì khác ngoài việc ôm cô thật chặt.
Ngay khi Diệp Mạn Tinh đang nghĩ rằng anh sẽ chỉ làm vậy thôi, nhưng trong lúc cô đang mơ màng, nam chính lại ôm cô rồi làm một lần nữa, sau đó đi lấy nước nóng tắm rửa cho cô rồi mới nằm xuống.
Anh để cô nằm lên cánh tay mình, nhàn nhã nói: “Vợ, dù em có mơ thấy điều gì, chồng con cũng sẽ luôn ở bên cạnh em, đừng sợ.”
Cô sợ cái gì cơ?
Diệp Mạn Tinh dở khóc dở cười, đang định nói thêm gì nữa thì nghe trong không gian vang lên một tiếng gầm rú. Đưa ý thức xuyên vào không gian, cô vui mừng khôn xiết khi nhận ra kho chứa đồ trong khu biệt thự ở không gian đã được mở ra.
Cô không quan tâm đến nam chính nữa, điều khiển ý thức bay đến kho chứa đồ, nhìn thấy trong đó có mấy khối ngọc thô, cô bèn bật cười vui vẻ.
Cô cúi đầu muốn hôn lên chúng, những viên ngọc này ở thời hiện đại gần như đã bị lôi kiếp phá hủy hoàn toàn.
Thực ra chúng không lớn lắm, chỉ là hai khối đá thô rộng khoảng 20 cm, cao bằng đầu gối người lớn, còn phải mài đi lớp vỏ thô bên ngoài. Đây là một viên đá phỉ thúy thô, còn lại là một viên cẩm thạch có màu trắng pha xanh.
Không cần phải nói, nếu được mài dũa thì chất lượng của những viên ngọc này không thua kém gì những trang sức cô dùng đồ ăn đổi lấy kia.
Diệp Mạn Tinh mừng đến mức muốn hôn nam chính: "...?"