Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 450
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:18:35
Lượt xem: 83
"Ngoài ra, bên em cần chuyên gia trồng trọt, em bảo với mọi người là sẽ tìm chuyên gia ở viện nghiên cứu thành phố."
Không cần nói, Diệp Bác An đã bảo:
"Được rồi, anh biết rồi. Đến khi đó đại đội viết thư giới thiệu và thư xin phép là được."
Diệp Mạn Tinh biết hẳn là anh cả sẽ không thành vấn đề. Vừa mới nói câu cảm ơn xong, ngẩng đầu đã thấy nam chính đang đứng ở cửa nhà bếp. Anh hai cũng đang đứng cạnh anh, anh hai nháy mắt với cô.
"Em gái à, anh vừa mới bàn chuyện đi chụp ảnh gia đình với em rể, khi nào em về? Chúng ta có thể đi chụp ảnh sớm một chút."
Sao lại hẹn đi chụp ảnh gia đình cùng nhau rồi?
"Hình như chân cẳng của cha vẫn chưa thể đi lại quá nhiều."
Cha Diệp chống gậy đi tới, nghe thấy câu này thì cười. So với lúc trước, hồi ấy hai má ông gây hóp, hai mắt không có hồn, người đây hơi thở của cái chết, thì lúc này ông đã tràn trề sức sống hơn.
"Cái út, các con đi chụp cũng được, cha tạm thời không đi.”
Mẹ Tổng đi lại và nói:
"Mẹ cũng không đi."
Chỉ có con cháu đi chụp, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì. Lúc ăn cơm, Diệp Mạn Tinh nhắc một câu trên bàn ăn:
"Cha, con tìm chuyên gia ở Hồng Kông rồi, sau này cho cha đi tập hồi phục chức năng, cha thấy có được không?"
Cha Diệp sững sờ:
"Thế phải mất bao nhiêu tiền?"
Anh hai Diệp và anh cả Diệp đứng bên cạnh đều nói chêm vào:
"Đáng tin không? Chỉ cần có tác dụng, tiền có thể kiếm được."
"Là một chuyên gia khoa ngoại chỉnh hình rất chuyên nghiệp, chuyện tiền bạc cha không cần lo."
Diệp Mạn Tinh nhìn đôi song sinh đang ngủ ngon lành trong lòng chị dâu. Cô đứng dậy bế con, nói thêm một câu:
"Bên phía Hồng Kông, cần một người đi theo chăm sóc cho cha."
Bây giờ Diệp Mạn Tinh không biết bản thể cây đào đã đi đâu rồi. Bằng không, cô nhỏ một giọt m.á.u từ bản thể cây đào cho cha của nguyên thân là xong.
Xem ra bây giờ sẽ khá tốt cho ông ấy để thực hiện hồi phục giai đoạn sau. Hiện giờ ông ấy đã hồi phục được kha khá, hồi phục qua phương pháp vật lý cũng được.
Mẹ Diệp nói:
"Mẹ đi chăm cha con, con cũng đừng quên chuyện thi lấy bằng tốt nghiệp cấp ba của con đâu đấy."
Tại sao cô thi không đậu vậy? Sau khi về nhà mẹ đẻ, ngày hôm sau Diệp Mạn Tinh đã gọi điện cho Tân Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-450.html.]
Lần này, nam chính không để cô đi gọi điện một mình, anh đưa hai đứa bé cho vợ giữ, bảo rằng lát nữa sẽ đến đón cô.
Cô cũng không xem chuyện này là thật.
Bên Tân Lâm nói:
“Tiệm hoa quả cao cấp mà em bảo ấy, giai đoạn đâu cần phải thăm dò thị trường trước. Anh cần khoảng năm mươi cân hoa quả, kể cả đào của em, anh đều đưa đi kiểm định. Em thấy có vấn đề gì không?"
Nếu đã đánh vào thị trường phân khúc cao, các chỉ số của sản phẩm luôn là nước cờ đâu tốt nhất. Hoa quả làm ra từ không gian của Diệp Mạn Tinh, một năm có thể thu hoạch rất nhiều vụ, tổng khoảng năm trăm cân hoa quả.
DTV
Một lần cô thu hoạch từ một đến một trăm năm mươi cân, trồng ba bốn vụ là được. Cô chỉ lười trồng thôi, năm trăm cân đã đủ khiến cô mệt thân rồi.
Nhưng cô có tự tin với chất lượng của hoa quả mình trông, cô nói:
"Không sao, anh muốn làm gì, tôi sẽ phối hợp với anh."
Vừa nói xong, một cơ thể to lớn nóng rực đã ôm cô từ đằng sau, hơi thở ấm áp bủa lấy cô. Sau khi nói xong câu đó, cô phát hiện tai mình bị người ta cắn, cảm giác tê dại như thuốc tê ùa tới, sự tồn tại của hơi thở của người đàn ông thật sự quá mạnh.
Cô muốn lơ đi cũng không được, các thớ cơ săn chắc dán sau lưng, suýt thì khiến cô đánh rơi ống nghe điện thoại.
Từ lúc nào mà người đàn ông này thích đứng gần khi ở bên ngoài như vậy?
Nhìn quanh một vòng, không có ai, cô véo eo người đàn ông, sau đó chuyển sự chú ý của cô sang bên cạnh. Cô nghe Tân Lâm nói:
"Giữ tươi cho hoa quả không dễ, cô muốn giao hàng ở đâu?"
"Tôi cử người qua đó giúp nhé?"
Lúc này, trời bên ngoài đã se lạnh, thời gian cũng gần đến trưa, giọng nói bên kia vẫn còn ngái ngủ? Diệp Mạn Tinh túm lấy bàn tay đang lộn xộn trên eo mình:
"Trưởng khoa Tân, có lẽ bên Hông Kông không tiện qua đây. Nếu không được, chúng tôi sẽ đưa cha tôi đến thành phố Thâm Quyến?"
Tân Lâm nói:
"Không sao, tôi có thể xin ngoại hối cho cô dùng."
Tân Lâm có thân phận đặc biệt, chuyện này rất khó với người bình thường, nhưng không khó với anh ta cho lắm.
Tân Lâm nói thêm:
" Chuyên gia có thể qua đó, cái chính là không thể chuyển thiết bị trị liệu đi.”
Diệp Mạn Tinh hiểu:
"Vậy cảm ơn trưởng khoa Tân nhé, vừa hay tôi sẽ đưa cha tôi sang, đến khi đó nhận hàng ở thành phố Thâm Quyến được không, cũng không cần quá nhiều người."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, cô vừa quay đầu thì đã bị người đàn ông ôm vào lòng. Cơ thể vạm vỡ của anh đang nhắc nhở cô, vừa rồi anh thật sự cố ý chạy đến đây để đón cô.