Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 435
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:22:52
Lượt xem: 58
Tống Văn Cảnh nhìn đôi môi anh đào và đôi mắt hạnh của cô, trong suốt mát lạnh như dòng suối chảy qua khe núi, anh cúi đầu hôn trán cô, chân dài vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Người đàn ông giống như bất đắc dĩ, sau đó lại nở nụ cười:
“Vậy đi làm, nhưng mà"
Người đàn ông dừng một chút, rồi Diệp Mạn Tình nghe thấy anh nói:
“Nhưng mà không cần lấy danh nghĩa cá nhân đi làm, em có thể về quê tìm đám Gia Gia, lấy danh nghĩa tập thể muốn một mảnh ruộng thí nghiệm trồng trái cây, như vậy tập thể xuất khẩu trái cây sang Hồng Kông cũng sẽ không gặp vấn đề gì.”
“Dù sao cũng là cung cấp hoa quả cho đối phương mà, cá nhân em không được, tập thể sẽ được.”
Bàn tay to của anh từ bên cạnh ôm tới, càng ngày càng siết chặt:
“Vợ à, chỉ cần chuyện em muốn làm, anh đều sẽ thử hiểu ủng hộ em, lúc anh quyết định đăng ký kết hôn với em, đã biết mặc kệ em là ai, anh đều phải chịu trách nhiệm với em cả đời.”
Người ôm cô rõ ràng rất to cao khỏe mạnh, có thể nhìn thấy cơ bắp hiện lên rất rõ, thậm chí tiếng tim đập cũng như đang gõ mạnh vào màng nhĩ của cô.
Con ngươi xinh đẹp của cô liếc nam chính, giọng điệu hờn dỗi mang theo một chút mềm mại:
“Còn chịu trách nhiệm cả đời, vậy anh không sợ em là người xấu hả?”
Tống Văn Cảnh nở nụ cười, anh cúi đầu cọ cọ chóp tai cô, giọng nói giống như nỉ non bên tai cô.
“Vợ à, lựa chọn một người, ở một mức độ nhất định có thể phản ánh thông qua ánh mắt của một người."
Bình thường người đàn ông rất ít nói, lúc này vừa nói nhiều, cổ họng đều có hơi khô:
“Nếu ánh mắt của anh không tốt, anh bằng lòng chịu trách nhiệm.”
Tống Văn Cảnh:
“Huống chi người này là em, vậy cho dù có như thế nào, tương lai của chúng ta đều đáng mong chờ."
Diệp Mạn Tinh nghe thế thì lông mi khẽ run, lông mi thật dài kia nằm ở phía trên con mắt tạo thành hình chiếc quạt, cực kỳ xinh đẹp.
Tống Văn Cảnh không nhịn được, cúi đầu hôn lên lông mi của cô, giọng nói dịu dàng say đắm lòng người.
Tống Văn Cảnh:
“Do vậy, năm tháng tĩnh lặng là em, sóng gió bấp bênh cũng là em."
DTV
“Tương lai nếu như xảy ra chuyện gì, chắc chắn đó không phải lỗi của một mình em, anh cũng có trách nhiệm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-435.html.]
“Tại sao?”
Diệp Mạn Tinh hỏi. Tống Văn Cảnh giải thích:
“Người thường có rất nhiều thời gian để làm chồng, còn thời gian của anh rất ít, nếu em làm chuyện gì chưa đúng, chắc chắn là do người làm chồng như anh không phát hiện trước, không phân tích trước cho em."
Cô nhìn chằm chằm anh, trong lòng cảm thán, không hổ là nam chính được nhiều người yêu thích trong nguyên tác, nếu như người nghe những lời này là một cô gái nhỏ, chắc chắn sẽ rất thích anh.
“Vậy chuyện hoa quả kia thì sao? Nếu em muốn làm, em sẽ phải tiếp xúc với người khác phái thường xuyên."
Cô vừa nói xong, mặt của nam chính cọ lên lông mi của cô, giọng nói như trút từ đỉnh đầu xuống:
“Bình thường anh cũng lấy danh nghĩa tập thể để làm ăn, kết giao. Anh cũng không nhỏ mọn như vậy.”
“Nếu như em yêu cầu anh không được ở chung với người khác phái, công việc của anh đặc thù, vận may cũng hơi đặc biệt, vậy thì anh gặp đồng chí nữ chẳng phải là không thể nói rõ được sao?”
Diệp Mạn Tinh nghe được hơi ngạc nhiên: ...?
Quả nhiên không hổ là nam chính nổi tiếng nhất trong nguyên tác. Trên người anh thể hiện các đặc điểm: tin tưởng vĩnh viễn, đảm đương, trách nhiệm, tôn trọng, thấu hiểu, quan trọng nhất là cho dù có không vui thì anh cũng biết bản thân cần phải nhượng bộ, cái này thật sự rất tốt nha.
Cô thật sự không hiểu, bên trong nội dung nguyên tác, vì sao nam chính lại cam chịu để nữ chính nuôi phế con ruột của anh? Bên này trì hoãn một chút, vừa về đến nhà, hai bé cưng lập tức oa oa khóc lớn.
Mẹ Tống pha sữa bột cho chị gái ăn, em trai ở bên cạnh khóc. Sau đó bà ấy đổi thành đút cho em trai trước, chị gái ở bên cạnh lại khóc.
Mẹ Tống tức giận chống nạnh:
“Mấy đứa nhóc con, tưởng bà nội dễ bắt nạt sẽ không đánh các con đúng không."
Sau lời này, hai đứa nhóc lại càng khóc to hơn. Diệp Mạn Tinh và Tống Văn Cảnh vừa mới vào phòng: ...?
“Mẹ ơi, mẹ vất vả rồi, để con làm cho."
Diệp Mạn Tinh nhìn đến buồn cười không thôi, cô cũng lần đâu thấy mẹ chồng luống cuống tay chân như vậy, hai nhóc quỷ nghịch ngợm này.
Tống Văn Cảnh cũng bế chị gái lên, hai người nhanh chóng ôm đôi long phượng thoát khỏi cơn bão táp của mẹ Tống.
Mẹ Tống vừa thấy con dâu, biểu cảm hung dữ trên mặt lập tức biến thành dịu dàng:
“Tinh Tinh, con hồi phục thế nào rồi, có muốn ăn gì không?"
Diệp Mạn Tinh ôm Tống Đoàn Đoàn đút sữa, còn cố ý tránh ánh mắt nóng rực của người đàn ông, sau đó mới nói với mẹ chồng:
“Mẹ ơi, chúng con hái được rất nhiều bí đỏ, dưa chuột, ớt xanh và cà tím mang về."