Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 421

Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:20:00
Lượt xem: 112

Diệp Mạn Tình đau lòng đến mức cảm thấy răng cũng đau: ...?

Quả nhiên rất tốn tiền.

Nhưng may mà có trận pháp, lôi kiếp đánh vào người cô chỉ khiến cô cảm thấy hơi tê. Hơn nữa cảm giác này khá thích, không những không đau mà còn khiến tu vi của cô tiến thêm một bước.

Nhưng sao trên bầu trời còn có đợt sấm chớp thứ hai?

Trong lúc Diệp Mạn Tinh sững sờ, đớt sấm chớp kia lập tức bổ xuống. Bên tai cô vang lên hai âm thanh, sau đó cơ thể cô đã bị một người ôm vào ngực:

“Vợ.”

Cô vừa ngẩng đầu, ập vào mắt cô là khuôn mặt quen thuộc của nam chính.

Trời đã tối đen, sấm chớp đây trời. Trên núi hoang vu cộng thêm thời tiết giông tố, sét đánh khắp nơi. Ở trong cảnh tượng như vậy, người nhát gan có thể bị dọa c.h.ế.t tại chỗ.

Hai bóng người chạy như bay, nhanh chóng chạy về phía sét vừa đánh xuống, nơi Diệp Mạn Tình đang đứng.

Cậu Giang nhìn mà choáng váng, khi anh ta lấy lại tinh thần thì thấy hai tên thích tìm đường c.h.ế.t kia đã nhảy xuống hồ.

Cậu Giang cứng họng chỉ nhìn mà không biết nói gì: ...?

DTV

Đột nhiên, anh ta cảm thấy đầu đau nhức rồi ngã rầm xuống mặt đất.

Rầm rầm rầm.

Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên, lại là ba đợt lôi kiếp to bằng nửa cái thùng đột nhiên đánh xuống, trong nháy mắt, mấy người bị đánh ngã ra đất.

Hai tiếng kêu rên đau đớn truyền đến. Diệp Mạn Tinh chỉ cảm thấy n.g.ự.c đau xót, hai giọt m.á.u cô thả ra nhanh chóng tản ra ngăn cản đòn tấn công của lôi kiếp.

Cô vừa quay đầu thì thấy hai bóng người bị sét đánh khiến cho tóc dựng thẳng đứng.

Diệp Mạn Tinh không biết phải nói gì: ...?

“Hai người đều không sợ c.h.ế.t à?"

Vừa dứt lời, lại có hai tia sét đánh xuống mặt đất, nhưng may mà không trúng ba người bọn họ. Diệp Mạn Tinh ngửa đầu, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn bầu trời còn đang ấp ủ lôi kiếp, hình như vẫn còn đang do dự một hồi lâu. Trái tim cô cũng run lên.

Một tiếng kêu rên rỉ vang lên, bàn tay ôm thân thể cô càng thêm chặt hơn:

“Vợ đừng sợ.”

Diệp Mạn Tinh được người đàn ông bảo vệ trong lồng ngực, nhưng lúc này mấy người bị đánh ngã trong hố khiến cô có cảm giác như hơi thở của hai người như va vào nhau.

“Anh ba.”

Diệp Mạn Tinh vừa quay đầu lại thì thấy nam chính đang nhìn mình chằm chằm.Đôi mắt kia đen nhánh như bầu trời đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-421.html.]

Cơ bắp người đàn ông đang ôm cô cứng đờ, bàn tay tiếp xúc với vùng bụng cô còn đang run nhè nhẹ. Đêm tối khiến cô không thấy rõ cảm xúc của người đàn ông.

Nhưng khi tia sét tiếp theo ập đến, cô ngạc nhiên phát hiện cơ thể mình được đặt trên một tấm lưng rộng. Một đôi bàn tay to lạnh lẽo vòng qua chân cô, người đàn ông đứng dậy rồi cõng cô chạy ra khỏi hố, chạy vào núi sâu.

Diệp Mạn Tinh ngây ra. Cô quay đầu nhìn lại, thấy con rối bằng gỗ đào trong trận pháp đã đen như than. Cô còn chưa kịp nghĩ rõ ràng là có chuyện gì xảy ra thì các tia sét nối nhau đuổi tới.

Nhưng lần này khác ở chỗ, cô đang nằm trên lưng người đàn ông, còn người đàn ông vẫn luôn gắng sức chạy vào sâu trong núi.

Lần này, một mình cô đã hứng chịu ba đợt lôi kiếp. Đợt thứ nhất được đống đồ bằng ngọc mà cô tiêu gần một vạn đồng đỡ hộ.

Hai đợt tiếp theo được con rối thế thân đỡ cho.

Hai đợt nữa là do nam chính đỡ cho cô, còn một đợt nữa là do Tân Lâm chạy tới đỡ.

Cho nên tiếp theo vẫn còn có bốn đợt lôi kiếp nữa?

Chuyện sau đó khá buồn cười, tia sét sáng chói rạch ngang bầu trời biến ban đêm sáng như ban ngày, chúng nó vẫn luôn đánh xuống xung quanh hai người nhưng không tia sét nào đánh trúng.

Diệp Mạn Tinh nhìn nam chính đang cõng cô chạy, cô dán mặt vào lưng anh, ngạc nhiên hỏi:

“Anh không sợ bị sét đánh sao?"

Giọng của người đàn ông truyền đến:

“Anh không tin giấc mơ đó của em.”

Diệp Mạn Tinh mím môi: Câu cô hỏi liên quan gì đến chuyện tin hay không tin sao? Cô không nói gì, sao lại có người như khúc gỗ không hiểu chuyện tình cảm vậy chứ?

Qua hồi lâu, cô lại nghe thấy giọng nói rầu rĩ của người đàn ông truyền đến:

“Nếu biết kết cục mà không làm gì cả thì đó còn là con người sao? Còn đạo đức hay chính nghĩa gì chứ?"

Người này đang nói cái gì vậy? Đứng trước ranh giới sống c.h.ế.t mà còn nói đạo đức chính nghĩa gì thế? Không phải sống sót quan trọng hơn sao?

“Còn có những chuyện như thế này không?"

Không biết người đàn ông đã cõng cô chạy được bao lâu, cô sờ chỗ áo ướt nhẹp trên người anh, chỗ đó có phần bị sét đốt cháy rụi. Nếu không phải có hai giọt m.á.u cô b.ắ.n ra lúc trước thì có lẽ anh đã c.h.ế.t rồi.

Lúc nhảy xuống hố, anh có biết anh sẽ phải đối mặt với điều gì không?

Diệp Mạn Tinh nói:

“Em không thể khẳng định ngay, chắc là có rất nhiều. Sắp đến thời gian ly hôn trong thỏa thuận rồi, hay là..."

“Không được.”

Giọng anh vang lên vừa bướng bỉnh vừa cố chấp.

Loading...