Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 417
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:19:54
Lượt xem: 87
“Em nói thật với anh đấy.”
Diệp Mạn Tinh thấy cả người nam chính nóng bừng lên, cuối cùng vô cùng kìm nén buông cô ra, ôm cô thật chặt.
Người đàn ông hít thở thật sâu, cuối cùng lại không nhịn được hôn đôi môi đỏ của vợ mình, lúc buông cô ra, giọng anh hơi khàn:
“Anh cũng nói thật mà.”
“Không sao, con cái thế nào anh cũng thích.”
Giọng người đàn ông khiến người ta có chút say mê. Tiếng hít thở của hai đứa bé dần dài hơn, Tống Văn Cảnh liếc mắt nhìn, há, cặp long phượng ngủ rồi.
Anh nhổm người dậy, đắp chăn cho cặp long phượng bên cạnh rồi mới đặt vợ nằm vào trong khuỷu tay, giọng điệu trầm thấp say lòng người:
“Cảm ơn vợ.”
Ai biết anh vừa nói câu đó xong thì tiếng nói mềm mại vang lên tai:
DTV
“Con do người phụ nữ khác thì anh cũng thích à?"
Cô vừa nói hết câu thì Diệp Mạn Tình cảm thấy bàn tay bóp eo mình siết chặt lại,thậm chí hô hấp cũng nặng nề hơn.
Người đàn ông còn cố ý dịch tay lên trên, ấn mạnh vào nơi nhạy cảm của cô.
Diệp Mạn Tinh “A” một tiếng, lờ mờ cảm thấy tối nay mình không xuống giường được rồi.
Quả nhiên.
Người đàn ông bỗng nhổm người dậy, tắt đèn, trong phòng bỗng tối om, dưới màn đêm đen như mực, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Nhưng thị giác và thính giác trên cơ thể lại càng thêm rõ ràng.
Cơ thể cô được đặt xuống dưới, những nụ hôn ùn ùn kéo tới, hơi thở nóng rực của người đàn ông thở ra thật mạnh bên tai cô. Một lúc lâu sau, tay cô bị người đàn ông túm chặt, vành tai bị người nào đó cắn:
“Vợ ơi, anh chỉ thích con mà em sinh ra thôi. Chỉ cần đứa trẻ do em sinh, anh đều rất vui, rất thích."
Có lẽ trừng phạt chưa đủ, Diệp Mạn Tinh dùng ngón chân cọ gan bàn chân người đàn ông:
“Thế nếu đứa trẻ không làm được trò chống gì thì sao?"
Người đàn ông ngây ra, kéo chân cô vào, đắp chăn lên người cả hai, giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang bên tai:
“Không sao hết, bình thường một chút thì cứ ở bên cạnh cha mẹ, chưa hẳn đã không phải may mắn.”
“Em xem ông bà nội đó, bọn họ rất hài lòng về anh, nhưng em thấy đấy thời gian anh ở bên họ rất ít.”
Diệp Mạn Tinh nhận ra cảm xúc của người đàn ông, tiếp lời:
“Mang lại vinh quang, kiếm được tiền cho gia đình cũng rất tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-417.html.]
“Đúng vậy, kiếm tiền và bầu bạn đều là một kiểu tốt.”
Anh hôn lên da cô, nhiệt độ giữa hai người dần tăng cao:
“Con cái không nhất thiết phải thành công, thành công được thì tốt nhưng đối với cha mẹ mà nói, con cái vui vẻ là được rồi.”
“Mà sự vui vẻ ấy phải vì em vui vẻ là chính, nếu mấy đứa nó khiến em không vui, anh sẽ đứng về phía em."
Thoắt cái quần áo đã dần giảm bớt, giọng người đàn ông chứa cả lửa:
“Em vui thì anh yên tâm.”
Diệp Mạn Tinh nghe mà sững sờ, nam chính này thực sự khiến phái nữ yêu thích. Ít nhất câu nói đó của anh, ngón chân cô chẳng duỗi thẳng ra được.
Sau đó cô hỏi:
"Tại sao?"
Người đàn ông ngậm môi cô:
“Anh ít khi ở bên em nên anh hi vọng mỗi một giây bầu bạn với em đều thật chất lượng, niềm vui của em là vô giá.”
Anh nói tới đây thì giọng như ẩn chứa chút khàn khàn khiến người ta say đắm:
“Được chưa vợ?”
Sau đó không cần Diệp Mạn Tinh nói gì, nụ hôn của người đàn ông dần trượt xuống dưới. Thức ăn của cặp long phượng bị cha ruột hai đứa cướp mất.
Cũng không biết từ lúc nào, cái chân trắng nõn đá qua, Diệp Mạn Tinh thấy cơ thể người đàn ông cứng đờ.
Phì một tiếng, Diệp Mạn Tinh suýt thì cười ra tiếng. Quả nhiên là cha con ruột. Cái nết bảo vệ thức ăn y như nhau.
Cô nghe thấy nam chính hơi nghiến răng, sau đó đắp lại chăn cho cặp long phượng cẩn thận, thấy cặp long phượng không thức dậy, anh lại bắt đầu hành vi cướp thức ăn.
Lúc sau, hai người thân mật mà run sợ trong lòng, đừng nói chứ, kiểu thân mật này không hề giống hồi trước khi chỉ có hai người chút nào.
Nhưng nó có loại kích thích khác, nhưng mà cặp long phượng ở bên cạnh nên không tiện cho lắm, sau đó tới lúc đi ngủ, người đàn ông cứ muốn đẩy giường trẻ con vào trong phòng.
Đêm mưa, bên ngoài mưa trút xuống trời tây, bên trong có tiếng nhạc véo von theo nhịp, có sự hài hòa khó nói.
“Vợ ơi.”
Giọng người đàn ông du dương lưu luyến, ấm nóng hơn lúc lạnh lùng bình thường không ít, lúc thân mật còn rất săn sóc tới cảm nhận của cô.
Nhưng chắc vì đã lâu rồi người đàn ông này không thân mật nên Diệp Mạn Tinh được thưởng thức cái mà người đàn ông gọi là nhớ nhung. Đến tận đêm khuya, tinh lực của người đàn ông quá tốt, nhưng cơ thể cô thì yếu đuối lắm.
Cô mệt tới mức ngón chân cũng chẳng còn sức, cuối cùng tới hơn nửa đêm, cô không đi tắm rửa, anh dậy đi lấy nước nóng lau cho cô.
Nửa đêm Diệp Mạn Tinh tỉnh lại, người đàn ông vẫn đang tỉ mỉ lau sạch vết tích trên người cô, khăn mặt ấm áp, lau trên người cô từng chút một, nhất định phải khiến cô thoải mái mới thôi.