Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 411
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:19:44
Lượt xem: 105
Trong sân, vì Chu Gia Gia bị ngã, cặp song sinh đột nhiên bật khóc, Diệp Mạn Tinh đang nhìn từ cửa sổ tầng
hai.
Lần này thật sự không thể trách người khác, cô ngửi thấy mùi hoa đào nhàn nhạt, chẳng lẽ Tống Đoàn Đoàn dùng mùi hoa đào để mê hoặc người khác sao?
Vừa định đi xuống, cô nhìn thấy hai chị dâu đang bế cặp song sinh trên tay đi lên lầu.
"Cô Diệp, mau nhìn xem, có phải Bối Bối và Đoàn Đoàn đói rồi không?"
Diệp Mạn Tinh nhận lấy hai nhóc con, phát hiện không có chuyện gì xảy ra, nhưng vì sao đứa nhóc này lại muốn điều động hương hoa đào?
Diệp Mạn Tinh nắm tay em trai, điều động thần thức của mình để kiểm tra, không có vấn đề gì, cô điều chỉnh thần thức của thằng bé và cảnh cáo:
"Không được phép vô cớ tấn công người khác, nghe chưa?"
Sau đó, thứ ném cho cô là một loạt tiếng cười khúc khích.
"Em gái, em dậy rồi à. Nghe nói cháu gái đang khóc, tè rồi sao?"
Anh hai Diệp vốn đang chuẩn bị đồ chơi cho cháu trai nhưng khi nghe tin cặp song sinh khóc, anh ấy vội chạy đến xem.
Chỉ là lúc này, ánh mắt của anh ấy dán chặt vào cặp song sinh trắng nõn mập mạp như khớp củ sen, anh ấy nói "Ôi".
Diệp Mạn Tinh dở khóc dở cười:
"Anh hai, anh đang nhìn cái gì vậy?"
Anh Diệp chỉ vào vết bớt hình trái tim của Tống Bối Bối và Tống Đoàn Đoàn, rất tò mò:
"Em gái, tại sao cả hai chị em sinh đôi đều có vết bớt này?"
"Có lẽ gen di truyền của cha chúng nó mạnh hơn chăng?"
Anh hai Diệp không nói nên lời: ...?
Đây cũng là một câu trả lời. Anh ấy đang nghĩ đến vết bớt hình trái tim mà Tống Tiến nhắc tới, thực sự rất khó hiểu, tại sao cháu trai và cháu gái của anh ấy đều có nó?
Hai người đang nói chuyện, anh hai Diệp chỉ thấy đứa cháu trai và cháu gái này xinh đẹp thôi.
"Anh có một đồng nghiệp ở cục đường sắt tên là Tống Tiến. Cậu ấy luôn nói rằng vết bớt này là biểu tượng của nhà họ Tống ở thủ đô."
Anh hai Diệp đưa tay nắm lấy tay cháu gái cháu trai, cảm giác đó vô cùng mềm mại dễ thương làm tim anh ấy tan chảy.
Anh ấy thấy cháu gái nhỏ của mình rất dễ thương, giống như em gái mình, lực tay của cô bé không nhỏ, anh ấy khá tự hào:
“Tay có sức, nhất định là được nuôi rất tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-411.html.]
Nhìn thấy em trai song sinh sắp bật khóc, Diệp Mạn Tinh vội vàng đưa ngón tay ra, từ từ chạm vào bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đó. Trong phòng vang lên những tiếng cười khúc khích. Sau đó, chị gái Tống Bối Bối bật khóc.
Anh hai Diệp ngơ ngác:
"Sao lại khóc rồi?"
Sau đó, anh ấy nhìn thấy em gái mình đưa tay ra, vừa chạm vào tay mẹ, con bé vừa khóc lập tức không khóc nữa.
Miệng cứ i i a a, không lâu sau bắt đầu cười khúc khích. Anh hai Diệp hoàn toàn ngơ ngác: ...?
"Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết nhận biết người sao? Chỉ cần mẹ thôi sao?"
Mới đầy tháng thôi, anh hai Diệp không thể tin được, hai đứa trẻ này dường như nhận biết người sớm hơn những đứa trẻ khác, chúng có khả năng phân biệt người tốt hơn đứa trẻ khác.
Diệp Mạn Tinh nói:
"Có lẽ là chê mùi độc thân của anh."
Anh hai Diệp như bị một mũi tên cắm vào ngực, nói:
DTV
"Sao mà em lại giống mẹ thế, giục anh lấy vợ rồi à."
"Anh cả nói anh mượn năm trăm tệ làm của hồi môn cho em?"
Diệp Mạn Tinh đang muốn trả lại tiền cho đối phương.Dù sao đây cũng là tiền của nguyên chủ, cô cũng không có ý định động tới.
Mặc dù cô cảm thấy linh hồn mà cô phân đi đâu thai vẫn còn trong cơ thể của nguyên chủ, nhưng cô không nhận được ký ức của linh hồn đó khi đầu thai, điều này luôn khiến cô cảm thấy không thật. Chuyện này đợi sau khi linh hồn trở về thì sẽ rõ thôi.
Cô đến với cơ thể này nhưng lại không cảm nhận được hơi thở của linh hồn đó, hay phải chăng nó đã dần hòa nhập với cô?
Anh hai Diệp nói:
“Em thấy không có nhiều bằng anh cả nên em chê đúng không?"
Nói xong thở dài, nói cô chê anh ấy, coi thường tiền của anh ấy rồi.
Diệp Mạn Tinh đây dấu chấm hỏi:...?
Anh hai của cô bị Cố Nguyên nhập khi nào vậy chứ?
"Em đừng có chê, tiền của anh và số tiền em gửi về mấy năm qua đều dùng để chữa cho đôi chân của cha, bây giờ ông Điền chuyên gia mà em đang tìm về đã chữa cho đôi chân của cha có thể đứng dậy được rồi, sau này sẽ tiêu ít hơn."
Anh hai Diệp không phục bế em trai song sinh, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng:
"Sau này anh sẽ kiếm nhiều tiền hơn và gửi cho em nhiều tiền hơn. Dù mẹ có nói gì thì cứ coi như em không nghe thấy."
Mẹ Diệp rất kiên trì, chủ đề duy nhất là nghiên cứu và trở thành giáo viên. Khi biết cô là giáo viên dạy mẫu giáo ở khu nhà ở xã hội, sau khi đến đây, bà ấy không hề tác oai tác oái chút nào, chỉ yêu cầu cô thi tốt nghiệp cấp ba.