Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 407
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:19:38
Lượt xem: 94
"Không phải đến gặp tôi à?"
Đôi giày da đen của cậu Giang gõ xuống đất, nghiễm nhiên phản bội anh Hoa của mình:
"Đúng vậy, nếu không có anh ta, lúc cô gọi điện đến uy h.i.ế.p tôi, tôi đã muốn gặp cô rồi."
“Suy nghĩ một chút, bóp c.h.ế.t anh có được không?"
Cậu ta cũng không sợ chết. Khi bước vào phòng sinh, nhìn thấy hai đứa trẻ sinh đôi đang nằm im lặng trong nôi, vãi, tại sao chúng nó lại trắng trẻo, nhỏ nhắn và xinh đẹp như thế này?
Tay cậu Giang ngứa ngáy, rất muốn ôm đứa trẻ, chuyện gì thế này? Đúng như dự đoán, cô gái Diệp Mạn Tình này có độc.
"Anh trai tôi có việc tìm cô, để tôi bế đứa bé cho cô nhé?"
Vừa lúc Thẩm Nhuyễn Linh quay lại, Diệp Mạn Tình nhướng mày nhìn Tân Lâm, thấy anh ta đang dùng đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào cô, như thể thật sự có chuyện muốn nói.
"Chị Linh, em ra ngoài một lát. Đợi anh ba làm xong thủ tục, kêu anh ấy đến văn phòng tìm em là được."
Trong văn phòng, đối diện chỉ có Diệp Mạn Tinh và Tân Lâm. Người đàn ông này giống như tuyết trên núi, mờ mịt như sương mù, lạnh lùng như tuyết, trên người anh ta không thể tránh khỏi sự im lặng và cô đơn.
Mùi này quá nặng rồi.
"Chủ nhiệm Tân, anh tìm tôi làm gì?"
Cô mỉm cười hỏi:
"Muốn nói sự thật cho tôi biết sao?"
Cô nghĩ người đàn ông này sẽ không nói đâu.Lần này, cô bất ngờ nghe thấy một tiếng
"Ừm".
Cô còn chưa đứng dậy, đã có một gói đồ được đẩy tới:
"Cầm lấy, xem dùng được không?"
"Đây là cái gì?"
Diệp Mạn Tinh vừa mở ra, phát hiện mình không mấy quen thuộc với những kim loại này. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Là cột thu lôi, lưới thu lôi. Về cách sử dụng thì chồng cô sẽ biết cách sử dụng."
"Hay là tôi giải thích cho cô một chút?"
Giọng nói của anh ta rất trong trẻo và lạnh lùng, nhưng mỗi lời anh ta nói đều đánh vào trái tim Diệp Mạn Tinh, gây ra những gợn sóng cực lớn. Người đàn ông này làm sao biết cô đang thu thập cột thu lôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-407.html.]
Diệp Mạn Tinh đè nén gợn sóng trong lòng, hỏi:
"Chủ nhiệm Tân, anh còn muốn tôi tấn công anh lần nữa, mới biết tại sao anh lại biết tôi cần những thứ này sao?"
Đôi mắt đẹp của cô dán chặt vào anh ta, trong phòng thoang thoảng hương hoa đào. Đôi mắt vẫn lạnh lùng của Tân Lâm bỗng nhiên bối rối khi ngửi thấy mùi hoa đào thoang thoảng, anh ta lo lắng giữ lấy tay cô:
"Tôi đã nói rồi, là mơ thấy được."
Anh ta thật sự không kìm chế được giọng nói, anh ta cảm giác được hương đào bay tới, trong cơ thể có thứ gì đó đè nén sắp bị đánh bật ra. Diệp Mạn Tinh ngẩng đầu nhìn anh ta:
"Nói đi, tôi muốn nghe về giấc mơ của anh."
Tân Lâm dùng đôi mắt phượng nhìn chằm chằm cô, anh ta không phải là người hay nói, cũng không có ý định nói nhiều.Nhưng anh ta lại sợ mùi hoa đào của cô.
Ngoài thứ gì đó mơ hồ không thể khống chế thoát ra từ cơ thể, còn lại còn là hương hoa đào của cô, bản thân cô có biết nó có tác dụng gì không?
Tân Lâm mím môi, đôi mắt lạnh lùng như băng mất đi chút cô đơn, suy nghĩ trong chốc lát, nhưng đang suy nghĩ nên nói gì thì đầu ngón tay bị giữ lại không thể rút ra.
Nói chính xác hơn, trong lòng anh ta có một cảm giác không thể phát giác, khiến anh ta cảm thấy khó chịu. Bởi vì đôi mắt của cô gái trước mặt dường như bị nhuộm một lớp màu đỏ, trong hốc mắt có chút cảm xúc, ướt át, trông có vẻ đáng thương.
Đầu ngón tay anh ta hơi lạnh, hóa ra có thứ gì đó lăn xuống, nhỏ giọt trên đầu ngón tay anh.
"Cô không sao chứ?"
Anh ta đưa khăn giấy qua rồi nhanh chóng thu đâu ngón tay lại, Tân Lâm mím môi nhìn cô, trong phòng đột nhiên rơi vào im lặng. Diệp Mạn Tinh ngước mắt nhìn anh ta, đè nén những cảm xúc và hình ảnh vừa rồi chợt dâng lên.
Khi cô vừa chạm vào đầu ngón tay của Tân Lâm, trong nháy mắt phát ra tiếng ầm ầm, cảm xúc của cơ thể này mơ hồ hiện lên.
Những cảnh cô nhìn thấy một phần cốt truyện không được giải thích trong nguyên tác - một số tình tiết xảy ra sau khi nguyên chủ này sinh con, cảnh vừa tiết lộ không được rõ ràng lắm.
Trước mắt chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của nguyên chủ này, hình dáng còn lại là hình ảnh chồng lên hình ảnh người trước mặt cô. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt và hỏi:
"Anh là ai?"
"Cha tôi là người họ Tân ở Hồng Kông, còn mẹ tôi là người họ Giang ở Giang thành."
Anh ta rất trung thực và không có ý định che giấu thân phận của mình. Đã tới bước này rồi, cho dù anh ta không nói gì thì cô cũng sẽ dựa trên sự nghi ngờ của mình mà điều tra.
Ánh mắt Diệp Mạn Tinh khẽ động:
DTV
"Tập đoàn nhà họ Tân Hông Kông?"
"Đúng là nhà tôi."
Diệp Mạn Tinh xoa đầu ngón tay, cột thu lôi lăn xuống.Cô nhìn anh ta cúi đầu nhặt nó lên và lại đặt lên bàn cho cô.