Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 404
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:19:33
Lượt xem: 121
Ở giai đoạn sau của nguyên tác, sau khi nhận ra người thân của mình, cô đã âm thầm chuẩn bị gậy để đánh đòn cất sang một bên với tính tình nhảm nhí đó.
Nhưng khi ở với cô, hai đứa trẻ lại ngoan ngoãn, không đợi cô rút gậy ra đánh. Cho chúng b.ú sữa xong, Diệp Mạn Tinh xuống giường vẫn còn đau nên cô chỉ nhờ mẹ chồng đặt hai đứa nhỏ lên giường bệnh.
Sau đó cô bắt đầu nghiên cứu nghiệp lớn, đặt một đứa lên giường, ôm đứa kia để nghiên cứu nguồn gốc của hai bọn chúng. Kết quả, thuộc tính của em trai rất rõ ràng, một nửa linh hồn có thể sử dụng thiên phú của hoa đào tinh, không hề nghi ngờ thằng bé thuộc về hoa đào tinh.
Cô không thể tìm thấy điều gì khác biệt trong toàn bộ tâm hồn của chị gái.
Cuối cùng cô suy nghĩ nửa ngày, dứt khoát lẩm bẩm:
"Đó hẳn là người.”
Trong lòng Diệp Mạn Tinh không thể thuyết phục chính mình được. Từ khi nào mà người bình thường có thể đẩy hoa đào tinh lăn trên mặt đất chứ? Chẳng lẽ em trai là hoa đào tinh? Hay là một nửa hoa đào tinh, còn một nửa là người?
DTV
Vậy nên từ tận đáy lòng Diệp Mạn Tinh thầm trao một danh hiệu vinh dự cho chị gái thai long phượng: Một người bình thường giả hoa đào tinh đạp người thật xuống đất?
“Vậy ai không phải là người?”
Mẹ Tống chuẩn bị bữa tối cho cô xong, vừa quay lại thì nghe con dâu nói “là người”, quả thực dở khóc dở cười.
“Mẹ ơi, con nói này, chị gái thai long phượng là người. Còn em trai thì không giống người lắm, khiến con khó chịu quá."
Mẹ Tống giật mình, bà ấy nhớ là em trai thì trầm tĩnh, còn ngược lại chị gái thì không phải, đôi chân và đôi tay bé nhỏ của cô bé khá khỏe mạnh.
Có điều ai bảo mẹ Tống thương con dâu chứ, con dâu nói cái gì là cái đó.
Bà ấy đứng dậy bế cặp song sinh đang ngủ say xuống rồi đưa bữa tối cho Diệp Mạn Tình.
Bữa ăn ở cữ mà, đều phải ít muối ít cay ít chua, mùi vị có hơi nhạt nhẽo, Diệp Mạn Tinh muốn nam chính trở về làm sủi cảo cho cô.
Cô nhìn những gì mẹ chồng mang đến, món canh gà già không gì sánh được, canh đậu phụ cá diếc và một bát cơm trắng trứng hấp.
Sản phụ bên cạnh nhìn thấy bữa ăn tháng này của cô, đều sợ ngây người hỏi cô có phải là lễ mừng năm mới hay không, cũng chỉ có phong phú như vậy.
Nhưng Diệp Mạn Tinh là người đã ăn thứ ngon, liên tục hai ba ngày đều ăn như vậy, cô cảm thấy toàn bộ đầu lưỡi đều sắp tê liệt.
“Mẹ, mẹ ăn canh với con đi.”
Mẹ Tống cũng chưa ăn cơm, bà ấy ăn khá đơn giản, thấy vẻ mặt cay đắng của con dâu, bà cười nói:
"Con đang ở cữ, không thể ăn món nặng mùi được, có phải muốn đổi khẩu vị rồi hay không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-404.html.]
"Đêm nay để mẹ bảo Văn Cảnh đến chăm sóc, trông con nhé. Mẹ về nhà, sáng mai trời tờ mờ đã phải đi xếp hàng ở hợp tác xã cung ứng rồi, mua sườn hầm cho con ăn được không?"
Đầu năm nay, trong tay mọi người đều thiếu tiền, cho dù Diệp Mạn Tinh uống canh cá, hay là sườn hầm, cũng sẽ chẳng ai lãng phí như vậy cả. Nhưng lần nào nhà họ Tống cũng cưng chiều con dâu như vậy.
Mẹ Tống thật sự xem Diệp Mạn Tinh là con gái. Cô ăn cái gì, không ăn cái gì đều chọn ra hết, còn sợ cô ăn không no. Nhiều lần nói với cô là ở cữ ngồi không tốt, bệnh ở cử đó sẽ theo cô đến hết cuộc đời.
Diệp Mạn Tinh đã nghe hơn mười lần, vừa nghe nói một tháng không tắm không gội, đôi mắt đẹp của cô trợn to:
"Một tháng mà không tắm, khó chịu lắm đấy ạ."
Mẹ Tống lại múc cho cô một chén canh gà, phải chắc chắn là cô uống hết, lúc này mới nói:
"Cái này có cái gì, ở nông thôn có đây những người vợ ở cữ xong đã xuống đồng làm việc, đụng nước lạnh, hóng gió. Bị không ít bệnh, hay đau lưng, gió thổi qua đã khóc đấy.”
Diệp Mạn Tinh uống canh gà thơm phức, nghe đến lời này, sắc mặt sa sầm xuống:
"Phải tận một tháng ấy, khó chịu lắm."
Với dáng vẻ đáng thương của cô, suýt chút nữa đã khiến mẹ Tống mềm lòng.
Tống Văn Cảnh xách mấy cái hộp vào, nói:
"Anh sẽ dành nhiều thời gian ở bên em. Em muốn ăn gì thì để anh làm."
Diệp Mạn Tinh vừa nghe ăn, ít nhiều gì tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
“Em muốn ăn sủi cảo.”
Tống Văn Cảnh lấy mấy cái hộp ra, cho vợ và mẹ ăn sủi cảo thịt heo, giọng dịu dàng nói:
"Không được tắm nhưng có điều buổi tối có thể lau người em cho sạch một chút.”
Diệp Mạn Tinh nghe được thì tò mò hỏi:
"Lau sạch như thế nào?"
Mẹ Tống cầm lấy sủi cảo thịt heo, vui vẻ hớn hở đi đến bên cạnh giường trẻ sơ sinh xem thai long phượng, nhường vị trí nhường cho hai vợ chồng. Bà ấy còn cười nói:
“Ở cữ, cũng không thể ra gió, không thể bị lạnh, không thể nhìn đôi chân trắng nõn lộ ra kia hai giây."
Diệp Mạn Tinh không hề hay biết.
Tống Văn Cảnh hiểu ý của mẹ, bình tĩnh đi đến bên giường, nhét đôi chân trắng nõn mềm mại của cô vào trong chăn.