Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 402
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:19:30
Lượt xem: 93
Tuy rằng không thể vứt cái nạng đi, nhưng so với cảnh trước quanh năm nằm liệt ở trên giường, đã tốt hơn rất nhiều.
Trong sân nhà họ Diệp, một đám xã viên biết được tin tức đã đến tụ tập trong sân, thật sự nhìn cha Diệp đứng lên, có người còn làm rơi đồ vật trong tay.
Nào là cuốc, gùi, giỏ trúc gì đó rơi xuống, quá bình thường. Mọi người ngơ ngác nhìn bóng lưng gầy gò kia chậm rãi đi vào trong phòng, thân thể ông ấy vẫn gầy gò như vậy, bộ quần áo thật dài, ống quần cũng trống rỗng..
Gió buổi chiều vừa thổi tới, ống quần trống rỗng bị thổi đến mức đánh vào cái chân gầy yếu, thoạt nhìn trông thật vừa đáng thương vừa nghị lực.
Trên đời này, nếu như có phong cảnh đẹp nhất, vậy nhất định là cảm giác sảng khoái vì có lại được điều mà mình những tưởng sẽ mất đi mãi mãi.
Cha Diệp chống nạng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lần nữa, dường như ông ấy nhìn hoàng hôn nhuộm trên bầu trời, bỗng nhiên nở nụ cười:
"Thời tiết thật tốt."
Mọi người hoàn toàn ngạc nhiên:
"Thật, thật sự đứng lên được à?"
"Thành, Thành An, ông thật sự có thể đứng lên rồi. Bại liệt cũng có thể chữa khỏi, thần, thần y."
“Chuyên gia Điền, anh xem có thể xem giúp tôi cái chân bị phong thấp này không?”
Cha Diệp có thể đứng lên, một đám xã viên ngơ ngác chạy tới vây quanh. Người bị vây quanh, tất nhiên có cả cha Diệp và Điền Lão điều trị cho ông ấy. Mọi người vây quanh xem xét kỹ càng một hồi mới xác định, người đã từng lừng lẫy này lại đứng lên lần nữa.
Òa òa òa.
Vì thế nhà họ Diệp lại sôi nổi hẳn lên. Tiếng khen ngợi em gái Diệp dường như vang lên liên tục. Xã viên khen ngợi:
"Em gái đúng thật là phúc tinh nhỉ, nhìn xem từ sau khi cô ấy gả chồng, ai nấy nhà họ Diệp cũng đều tốt lên. “
Một người khác cũng hâm mộ, miệng chậc chậc lấy làm lạ:
"Anh nói xem, anh cô ấy trở về còn có thể nói được, nhưng anh hai cô ấy cũng có công việc.”
"Hiện tại, ngay cả cha Diệp bị liệt mấy năm cũng có thể đứng lên lại, thật đúng là thần rồi.”
Đúng lúc này, trên đỉnh núi xa xa có người lớn tiếng kêu lên:
"Chị dâu Diệp, chị dâu Diệp, có ở nhà không. Chồng em gái út nhà chị gọi điện tới, nghe nói em gái út nhà chị sinh rồi."
Tất cả mọi người ngẩn người:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-402.html.]
"Em gái út sinh rồi? Là nam hay nữ vậy?"
Vợ đại đội trưởng cảm thấy cô gái kia cũng không chịu thua kém lắm, cười nói:
"Sinh rồi, là sinh đôi trai gái, cố ý gọi điện thoại tới báo tin vui, mau bảo chị dâu Diệp đến nghe điện thoại.”
Người đầu tiên chạy ra khi nghe thấy giọng nói này chính là anh hai Diệp Bác Thương, anh ấy vui đến mức không để ý đến cha mà đứng lên, vội vàng chạy về phía phòng điện thoại đại đội:
DTV
"Mẹ, em gái sinh rồi, mẹ trông cha nhé. Con đi gọi điện thoại.”
Anh hai Diệp cười ngây ngô cả một đoàn đường. Lúc thì anh ấy nói em gái mình sinh rồi, lúc lại nói không biết em gái đẻ có đau không. Anh ấy chạy một mạch như điên. Đợi cho đến khi nghe
thấy tiếng ba mẹ con em gái anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, cha Tống ở công xã nhận được điện thoại của con trai, cũng có thái độ như vậy. Trước thì ông ấy vừa nhận được điện thoại của con trai, nói rằng con dâu đã sinh đôi, khóe miệng
ông ấy cười không ngừng.
Sau vợ lại gọi điện thoại cũng nói con dâu sinh thai long phượng ông được làm ông nội. Còn nói có chuyện một cô gái cứu người, loại chuyện này cha Tống từng gặp qua rồi, sau khi nảy ra một ý tưởng, ông ấy nhanh chóng cúp điện thoại. Chủ nhiệm Tống bình thường nói năng thận trọng, lần này có chuyện vui lớn như vậy, khuôn mặt nghiêm túc kia thật sự không nhịn được, khóe miệng vẫn nhếch lên.
Cha Tống không giống những người khác, từ nhỏ ông ấy được ông cụ Tống nhặt được từ trên chiến trường. Thật ra ông ấy rất để ý chuyện m.á.u mủ ruột rà, loại cảm giác này dù sao cảm giác này cũng khá tuyệt vời.
Vừa cúp điện thoại tức thì, tiếng reng reng lại vang lên lần nữa tiếp điện thoại, khi nhấc máy là giọng huýt sáo của cậu con trai nhỏ.
Tống Văn Lâm hỏi:
"Cha, sao gọi điện thoại cho cha từ nãy giờ mà mãi chẳng được vậy. Chuyện là cuối cùng chị dâu con đã sinh chưa?"
Cha Tống cố gắng dùng ngón tay đè lên khóe miệng, biểu hiện như rất là bình tĩnh, ông ấy ho nhẹ một tiếng:
"Sinh rồi, thai long phượng."
“À, sinh rồi, sinh xong thì tốt rồi. Vậy cuối cùng chị dâu sinh cháu trai hay cháu gái nhỏ..."
Nói được nửa chừng, Tống Văn Lâm ngơ ngác, đầu óc ngừng hoạt động ba giây, mới ngạc nhiên hỏi:
"Là thai long phượng à?"
Vãi thật. Sao anh trai lại khiến người ta ghen tị như vậy chứ. Tống Văn Lâm lập tức nhỏ thuốc nhỏ mắt cho anh trai:
"À, con đã có cháu trai cháu gái rồi à. Cha cũng vô lương tâm thật đấy, không nhớ gọi điện thoại cho con nữa?"
“ Nhưng con cũng gọi cho cha rồi mà.”