Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 400
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:19:27
Lượt xem: 121
Tân Lâm thay đổi thái độ khác thường cởi găng tay, sửa chăn cho Diệp Mạn Tinh, đứng bên cạnh dặn dò: "Sinh mổ phải nghỉ dưỡng vài ngày mới có thể xuất viện, không thể so với sinh thường, không được để chịu gió lạnh, đội mũ mang vớ, vết thương đau thì đến gọi tôi, cho thêm thuốc giảm đau.”
Mấy bác sĩ khiêng sản phụ lên giường khác, Tống Văn Cảnh và mấy bác sĩ đưa người đến phòng sinh.
Vốn lúc này, Tân Lâm xem như đã hoàn thành công việc, hôm nay lại đến phòng sinh nhìn một chút mới trở về. Trở lại văn phòng, anh mới phát hiện ra tay mình đang run rẩy.
Quả thật tay anh đã đụng vào m.á.u của cô, có thứ gì đó không kìm được muốn lao ra.
Tất cả những hình ảnh chợt ùa về, từng mảnh hoa đào kia biến thành cánh hoa rải rác trên mặt đất, còn có lực đẩy tới, một tiếng sấm nổ vang, mọi thứ đột nhiên dừng lại.
"Anh."
Cậu Giang vội vàng đưa chén trà qua: "Không sao chứ?"
Tân Lâm xoa xoa giữa mày, tay chống trán, lắc đầu: "Không có việc gì. Em chuẩn bị đồ đạc xong chưa?"
Cậu Giang không nói gì.
"Anh, em chưa từng thấy qua ai thu gom cột thu lôi cả, chuẩn bị tốt cho anh rồi."
"Oa, thật xinh đẹp, trời ơi là thai sinh đôi trai gái, trung đoàn trưởng Tống này thật có phúc."
"Thật sự là sinh đôi trai gái rồi, hiếm có lắm đó, thím Tống, chúc mừng thím nha.”
"Trời ạ, sao lại đáng yêu như vậy. Ôi, bé gái giống trung đoàn trưởng Tống, em trai giống cô Diệp, đêu rất xinh đẹp." Mẹ Tống còn rất sốt ruột: "Sao chị gái lại giống ba nó được, nhỡ không may lạnh như băng quá lại dọa người ta thì làm sao bây giờ?"
"Ai cha, vẫn là em trai ngoan, thật là quá ngoan. Còn giống mẹ nó nữa chứ, có điều hơi quá xinh đẹp."
Các chị dâu: ...?
Công khai ghét bỏ trung đoàn trưởng Tống như vậy luôn?
Bên ngoài phòng sinh thật sự rất nhộn nhịp, sau khi cô sinh, mọi người đều vô cùng vui vẻ đi thăm đứa bé, chỉ có nam chính từ đâu đến cuối đêu vây quanh bên cạnh cô.
Liên tục khen ngợi bên tai: "Wow, quá đẹp." "Thật ngoan, đáng yêu quá đi."
Bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng nói của nam chính: "Vợ ơi, cảm giác như thế nào, còn đau không?"
Diệp Mạn Tinh ngẩng đầu nhìn anh, bây giờ cô còn chưa cảm thấy đau, chắc là bởi vì còn có thuốc tê. "Trước mắt vẫn còn ổn lắm."
Cô vừa dứt lời thì trơ mắt nhìn người đàn ông bỗng nhiên ngã về phía mình.
Ầm một cái, người đàn ông ngã xuống. "Bác sĩ, mau gọi trưởng khoa Tân đi." Diệp Mạn Tinh nóng nảy, ngửi thấy mùi m.á.u tươi thoang thoảng quanh quẩn bên chóp mũi. Vừa kéo quần áo người đàn ông ra, thoáng chốc bị từng mảng lớn vết thương m.á.u thịt đầm đìa kia làm cho hoảng hốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-400.html.]
DTV
Mẹ Tống nghe thấy tiếng động thì cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy vết thương kia, nước mắt trong nháy mắt rơi lã chã.
"Mẹ, mẹ đừng sợ, đi gọi trưởng khoa Tân." Trong phòng cấp cứu, Tân Lâm vừa nhìn thấy trên người Tống Văn Cảnh chi chít vết thương, có chỗ hình như là vết bỏng, nhìn vết thương, gương mặt lạnh nhạt đơn điệu kia, có thêm một tia bất ngờ.
"Cũng nhịn giỏi thật đấy.”
Vết thương được xử lý sạch sẽ, Tống Văn Cảnh còn nói một câu. "Anh cũng không kém."
Ngoài cửa hành lang khu cấp cứu, Cố Nguyên đang hút thuốc.
Muộn phiền rít từng điếu từng điếu một.
Bạn thân trở về vào phút chót, cũng là một khắc anh ấy phát hiện tình cảm của bạn thân đối với chị dâu còn nhiều hơn mình nghĩ nhiều.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bạn thân đẩy anh ấy ra, lúc ấy còn có cô gái bỗng nhiên nhào tới cứu người, cô gái đó cũng bị thương.
Mặc kệ người phụ nữ kia nhào tới như thế nào, chắc chắn bị thương là thật.
Anh ấy sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này, tuy rằng anh ấy không thích cô gái kia, nhưng cũng không được phá hoại hôn nhân của bạn anh ấy.
Cố Nguyên dập tắt tàn thuốc, đi lên phòng nội trú tâng ba.
Đi đến cửa phòng bệnh của chị dâu, anh ấy đẩy cửa đi vào, kêu lên một tiếng: "Chị dâu.”
Diệp Mạn Tinh vừa ngẩng đầu, nhìn thấy đầu Cố Nguyên băng bó: "Lần này hai người đi làm nhiệm vụ bị thương?"
Cố Nguyên ngồi ở bên giường em bé, nhìn hai bé sinh đôi, trên mặt anh ấy có thêm một chút dịu dàng: "Đúng vậy, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. \"
"Anh ba Tống cố gắng nhấn hết ga hết số để trở về, lúc đó chúng tôi đang truy bắt hai gián điệp. Sau đó, đối phương dùng xe đ.â.m vào, xe bốc cháy."
Mẹ Tống ôi một tiếng, bỗng dừng tay đẩy đứa nhỏ, vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Cố Nguyên dùng giọng điệu thoải mái: "Sau đó, anh ba đẩy cháu ra, sau đó có một cô gái nhào tới cứu anh ba."
Điều này?
Mẹ Tống: "Cô gái nào?"
Cố Nguyên nói: "Họ Tống, cô ấy nói cô ấy tên là cô hai Tống, nhìn vết thương của cô ấy, hơn phân nửa phải hỏng mặt."
Hủy hoại khuôn mặt?
Cô muốn giúp cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng vì sao cô hai Tống lại xuất hiện ở đó? Còn cứu người?