Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 393
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:47:03
Lượt xem: 80
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn nghi ngờ nửa ngày, cuối cùng cũng dẫn theo hai người rẽ trái, rẽ phải đi đến một gian phòng nhỏ bên ngoài chợ đen.
Phòng là phòng gỗ, chỉ chờ các cô vừa đi vào, Trung Sơn Trang nói với Diệp Mạn Tình: "Chỗ này của tôi có một ít hàng, tuy rằng không cần phiếu, thế nhưng giá cả không ổn thoả tôi không bán đâu."
Diệp Mạn Tinh nhướng mày: "Ông chỉ cần lấy ra rồi nói sau.”
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn khẽ cắn môi, nghiến răng nghiến lợi yêu cầu bọn họ làm một thỏa thuận không tiết lộ trước khi nói: "Các cô ra cái cửa này thì phải quên những thứ này đi. Bằng không thì tôi cũng không cam đoan các cô có thể còn sống đi ra ngoài hay không đâu?"
DTV
Thẩm Nhuyễn Linh nghiến răng: "Sao chứ, ông muốn giữ hai chúng tôi lại à?" Nắm đ.ấ.m kia của cô ấy lúc siết chặt lại kêu két két két, còn có lực hơn so với đàn ông nữa.
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn kia nghe thấy thì nuốt nước miếng, còn nói một câu tiếng địa phương gì đó, các cô nghe không hiểu, nghĩ đến cũng không phải là lời gì.
Diệp Mạn Tinh lập tức nói: "Ra khỏi nơi này, ai muốn nhớ các ông làm gì chứ, âm khí nặng như vậy.”
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn kia ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp như tiên này, lại nhìn bụng thật to của nàng, toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Ngay từ đầu ông ta cũng không coi cô ra gì, cùng lắm chỉ mới bước vào phòng sao có thể nhìn ra chỗ này của bọn họ có âm khí nặng? Lần này, cuối cùng cũng không xem thường cô nữa. Đối phương nhìn ra, còn lựa chọn tới, không chừng, cô thật đúng là có thể mua.
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn nói: "Các cô chờ một chút."
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn đi vào lấy hàng, Diệp Mạn Tinh vừa mới kêu một tiếng "chị Linh", muốn hỏi cô ấy quen biết người này ở đâu.
Cốc cốc cốc.
Lúc này lại một loạt tiếng bước chân truyền đến. Bỗng nhiên, bên ngoài cửa lại có một đợt người tiến vào.
"Đến rồi, hai vị đồng chí, đây là sản phẩm lân này của chúng tôi. Đây đều những chiếc bát ngọc chất lượng tốt, bao gồm ngọc xanh trắng, ngọc xanh và noãn ngọc, còn có ngọc cải trắng và ngọc như ý, còn có một khối ngọc ấm cực kỳ lớn."
Vừa mở ra, người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn lập tức nói: "Loại túi này phải bỏ đi. Không chỉ 300 - 500 một túi này, ít hơn 4000 chúng tôi cũng không bán.”
Đây đều là ngọc tốt, chỉ là vừa lấy ra, Diệp Mạn Tình lập tức nhìn thấy âm khí ngút trời, cặp mắt to tròn xinh đẹp kia của cô khẽ mở, nhìn ba người trước mắt này, có hơi ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-393.html.]
Âm khí nặng như vậy, là vật bồi táng trong truyền thuyết à?
Thẩm Nhuyễn Linh thấy mày của cô đêu nhíu lại, đi qua nhỏ giọng hỏi: "Tinh Tinh, có vấn đề gì à?” “Đúng là có chút vấn đề.”
Những thứ này có lẽ thật sự rất ít người sử dụng, người dương dùng sợ là càng dùng cơ thể càng đi toi. Ngay cả cô đều phải xử lý qua mới có thể dùng.
Ít nhất phải ngâm những ngọc khí này trong nước suối, phải mấy tháng mới có thể xử lý sạch sẽ.
Diệp Mạn Tinh lắc đâu: "Những thứ này của ông là vật bồi táng, còn muốn 4000 đồng, quá đắt.”
"Khối noãn ngọc này mà..." Diệp Mạn Tinh đưa tay nắm lấy, rất nhanh, có một tay khác cầm lên, hai người một người cầm một góc của khối ngọc ấm này.
Diệp Mạn Tinh còn chưa ra tay, Thẩm Nhuyễn Linh đã bắt đầu công kích: "Vị đồng chí này, đến trước phục vụ trước, có hiểu quy củ hay không hả.”
“Khối ngọc ẩm này đối với người nhà tôi rất là quan trọng, kính xin các vị cất nhắc.”
Thẩm Nhuyễn Linh trợn trắng mắt: "Nhà cô là nhà không ai dám động vào sao? Dựa vào cái gì mà tôi phải cất nhắc?"
Diệp Mạn Tinh vừa ngước mắt lên, thì nhìn thấy một cô gái có vẻ ngoài khá sáng sủa, mặc áo khoác da màu đen, lòng bàn chân mang ủng quân đội, dáng vẻ rất anh hùng.
Bên người cô ta còn dẫn theo hai người đàn ông trung niên trông giống như vệ sĩ, họ đều mặc bộ Tôn Trung Sơn màu đen, thoạt nhìn có vẻ giống như là Liên Gia Tử.
Diệp Mạn Tinh nhướng mày: "Ngọc này nhà cô không dùng được đâu.”
Cô gái xinh đẹp kia vốn không xem cô ra gì, ngược lại nói với ông chủ: "Tôi lấy ngọc này rồi, không cần biết ông bán giá gốc bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi.”
Ông chủ mặc áo Tôn Trung Sơn màu xám thật sự khó xử: "Cái này..."
Vừa nhìn, ai cũng biết cô gái xinh đẹp mặc áo da màu đen này không dễ chọc, nhưng cô gái bụng lớn xinh đẹp đến không giống người, có thể liếc mắt một cái nói đây là vật bồi táng, ông ta cũng không dám xem thường Diệp Mạn Tình.
Đơn giản, trộm cũng có đạo, ông ta cứ dựa theo quy củ trên đường mà nói: "Cái này có trước có sau, vị nữ đồng chí này tới trước, tôi chỉ có thể bán cô ấy trước. Nếu như cô ấy không cần thì tôi mới có thể bàn chuyện mua bán với cô được.”