Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 391
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:47:00
Lượt xem: 73
Giọng nói vừa rơi về phía sau, Diệp Mạn Tinh đã nghe được tiếng của người đàn ông càng ngày càng nhỏ. Cô vừa quay đâu, thì thấy người đàn ông đã sớm nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Cô cũng mệt rồi.
Có người đàn ông ôm cô, nghe tiếng hít thở quen thuộc, Diệp Mạn Tinh cũng rơi vào trong giấc mộng.
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau bên ngoài trời đã sáng, Diệp Mạn Tinh còn chưa dậy, đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn của người đàn ông bưng bát mỳ trường thọ đi về phía cô.
Người đàn ông vừa bước vào phòng, lập tức nói với cô: "Vợ ơi, sinh nhật vui vẻ."
Nói xong, còn đưa cho cô một hộp bánh trung thu, giọng người đàn ông trầm ấm dịu dàng: "Vẫn muốn về đón sinh nhật vợ, qua Trung thu, may mắn gặp được.”
Trung thu tháng tám, bộ đội ở khu nhà ở xã hội đều nghỉ, nhưng đoàn văn công hôm nay vẫn sinh hoạt với những tiết mục văn nghệ đặc sắc.
Trong suốt Tết Trung thu, Chu Gia Gia là hoa khôi của đoàn văn công, hôm nay cô ta đã biểu diễn trong một số hoạt động ca hát và nhảy múa, có thể nói ra hết sức nổi bật.
Đơn vị nào cũng không thể hòa hợp được, có bất cứ hình thức cạnh tranh riêng tư nào cũng là chuyện bình thường.
Chu Gia Gia cũng như vậy, có gia thế mạnh mẽ, xinh đẹp, vừa mới đến đã cướp được rất nhiều tài nguyên của đoàn văn công, rất ít người thực sự hài lòng với cô ta.
Tục ngữ có câu, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Trong số đó, hoa khôi trước của đoàn văn công rất khó chịu đối với Chu Gia Gia đó.
Trên đường Chu Gia Gia ra hậu trường trang điểm lại, hoa khôi cũ kia đã cố ý nói với trợ lý trang điểm nghe về những điều thú vị ngày hôm qua.
Cô nói xong, còn cố ý hỏi Chu Gia Gia:
“Ồ, Chu Gia Gia biết gì không? Nghe nói hôm nay là sinh nhật cô Diệp ở nhà trẻ, đoàn trưởng Tống đi ra ngoài làm nhiệm vụ không về được, nghe nói không biết tìm cây đào ở đâu một mình rồi gửi về." "Cây đào kia còn có trái nữa. Gia Gia, nghe nói cô quen biết với đoàn trưởng Tống bọn họ, có thể lấy hai quả đào ăn một chút hay không?"
Sắc mặt Chu Gia Gia rất khó coi, giống như mây đen treo lơ lửng trên trần nhà: "Thẩm Vân Vân, cô muốn ăn thì tự mình đi lấy đi. Tại sao lại kéo tôi theo làm gì?"
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-391.html.]
Thẩm Vân Vân lập tức cười: "Ôi chao xem tôi này, hình như Gia Gia đã từng cãi nhau với cô Diệp. Xin lỗi... Xin lỗi nhé, tôi nghĩ nếu cô muốn đi xin thì cũng không được.”
Chu Gia Gia hét lên một tiếng, trực tiếp xem người đó như không khí, để trợ lý phía sau trang điểm lại cho cô ta. Thậm chí muốn gập lỗ tai lại: Những người này phiền muốn c.h.ế.t đi được. Cho dù Tống Văn Cảnh có đối xử tốt với Diệp Mạn Tinh hay không, thì liên quan gì đến cô bây giờ chứ?"
Nhưng những người này lân nào cũng phải thì thầm vào tai cô.
Quả thực ầm ĩ làm người ta phiên không chịu nổi.
Chu Gia Gia không nghe, Thẩm Vân Vân lại cố tình muốn nói. Cô ta trang điểm đến một nửa thì không làm nữa, cố ý chạy đến trước mặt Chu Gia Gia, nhìn chằm chằm cổ tay cô. Chu Gia Gia tức giận đẩy cô ta: "Cô làm gì vậy?”
Thẩm Vân Vân ra vẻ nhìn trà hoa, cười khúc khích:
"Hì, tôi muốn xem cái đồng hồ này của cô một chút ấy mà. Ôi, nghe nói đoàn trưởng Tống dùng một năm tiền lương mà Rolex cho cô Diệp đấy, thế nên tôi muốn xem thử một chút. Cô là cộng sự cũ của đoàn trưởng Tống mà, anh ấy có tặng cái đồng hồ khác cho cô hay không?"
“Thẩm Vân Vân. Cô... Muốn c.h.ế.t à?"
Lời này của Thẩm Vân Vân quả thực rất đau lòng, mọi người đều biết những lời đó là giả, nhưng đối phương lại muốn dùng những lời này để sỉ nhục cô ta.
Lúc này Chu Gia Gia thật sự hận không thể đánh c.h.ế.t cô ta, gần như cắn răng, đập hộp trang điểm trong tay vào mặt cô ta, tức giận nói: "Thẩm Vân Vân, cô là cái thá gì chứ, thích lo chuyện bao đồng nên muốn quan tâm chuyện của tôi luôn à?"
Phòng trang điểm náo loạn, suýt chút nữa dọa hai trợ lý trang điểm phát điên.
Trợ lý Thẩm Vân Vân cho rằng Thẩm Vân Vân muốn tức giận, ai ngờ cô ta chỉ vỗ phấn lót trên người, lại cười hỏi: "Có đau không? Người đàn ông mình yêu, lại nâng người phụ nữ khác trong lòng bàn tay, không thèm ngó ngàng tới cô.” Cô cười ha hả, còn vặn eo và nhờ trợ lý trang điểm, sau đó vui vẻ ra ngoài biểu diễn, bởi vì bên ngoài đã gọi đến tên hoạt động của Thẩm Vân Vân.
Chu Gia Gia mím môi, cô ta có đau lòng không ư, sao có thể không đau cho được?
Trợ lý nhỏ giọng đề nghị: "Chị Gia Gia, chị có muốn..." Có chuyển đi nơi khác để tránh chuyện này không? Nhưng cô ấy lại không dám nói những lời này.
Đại tiểu thư nhà họ Chu sao có thể rụt rè như vậy, có thắng được thì cũng phải thua được. Có điều mặt Chu Gia Gia bỗng nhiên tối sầm lại.