Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 370
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:45:20
Lượt xem: 91
Dù hai người đã quen biết từ rất lâu và đã không liên lạc với nhau trong nhiều năm, nhưng khi liên lạc lại cũng không tính là xa lạ: "Thằng nhóc nhà cậu đúng là có phúc, may mắn đến nỗi làm cho người ta ghen ti."
Tống Văn Cảnh thật sự rất bất ngờ, cũng rất tự hào: "Tôi cũng cảm thấy tôi có phúc, thật sự rất may mắn.”
Nhìn dáng vẻ đó đi.
DTV
Chủ nhiệm Thẩm vô cùng tức giận, anh ta quăng bảng điểm và bằng tốt nghiệp cho anh rồi bảo anh mau đi đi.
Tống Văn Cảnh mời anh ta ăn cơm nhưng người ta cũng không thèm, cứ bảo anh mauq đi đi. Trước khi Tống Văn Cảnh rời khỏi phòng làm việc vẫn có tiếng nói vang lên:
"Vợ cậu sinh xong, muốn đến học thì chào mừng cô ấy đến. Chỗ chúng tôi có rất nhiều mối liên hệ với trường cấp ba ở tỉnh lị. Cô ấy muốn học bổ túc thêm bằng tốt nghiệp cấp ba cũng được luôn."
Tống Văn Cảnh: "...?"
"Tôi phải hỏi vợ của tôi đã." Sau khi nói xong, chủ nhiệm Thẩm bắt anh mau ra ngoài.
Hai người ra khỏi trường trung học quân đội. Thời gian vẫn còn sớm, nhưng người đàn ông lại có vẻ hơi lạnh lùng không thể nhìn ra cảm xúc của anh suốt cả đường đi .
Anh cũng không nói đến chuyện đưa bảng điểm cho cô xem.
Diệp Mạn Tinh hỏi anh một câu: "Anh lấy được bằng tốt nghiệp chưa?"
Người đàn ông trả lời: "Ừm..."
Sau đó thì chẳng có sau đó nữa, có nghĩa là hai người đi ra khỏi trường học, nhưng cô vẫn chưa nhìn thấy bằng tốt nghiệp của mình, cũng chưa nhìn thấy bảng điểm của mình. Có lẽ vì thấy đôi mắt sáng rực của cô, nên lúc đợi xe buýt người đàn ông bỗng nắm lấy tay cô từ đằng sau. "Vợ thi đậu rồi, thi tốt lắm."
Tống Văn Cảnh: "Anh thật sự không quan tâm đến chuyện em có bằng tốt nghiệp cấp hai hay có muốn đi học cấp ba hay không?"
"Anh cũng không để ý đến việc em có kiếm trên được hay không, có học hành hay không." Diệp Mạn Tinh đẩy anh: "Em biết mà, quân công của anh có một nửa của em, vinh quang cũng có một nửa thuộc về em."
"Đưa em xem thử em thi được bao nhiêu điểm?" Cô chìa lòng bàn tay ra.
Nhưng người đàn ông không đưa bảng điểm cho cô mà lại chăm chú nhìn cô bằng một đôi mắt sâu xa: "Vậy nên em không cần phải quá cố lắng, phần còn lại cứ để anh cố gắng." Anh dừng lại, giọng nói khàn khàn của đàn ông vang lên bên tai cô: "Nhưng em muốn cố gắng thì anh cũng không muốn bẻ gãy đôi cánh của em, cũng không thể ngăn cản em bước về phía trước."
Tống Văn Cảnh: "Vậy nên, anh bằng lòng chờ đợi ở bên ngoài, trưởng thành cùng em, em chỉ cần làm chính mình thôi."
Khi nói ra câu này, anh nâng mu bàn tay của cô lên rồi cúi đầu hôn lên nó: "Anh bằng lòng chịu trách nhiệm cho cả cuộc đời em, đi cùng em về phía trước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-370.html.]
"Anh mong anh có thể gánh lấy những khó khăn mà em phải chịu, cho em được thoải mái hơn.
Diệp Mạn Tinh sững sờ.
Cô mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp, đột nhiên cô hỏi một câu: "Dù có là gì ạ?" Người đàn ông nói: "Ừm, dù có là gì."
Đôi mắt của hoa đào tinh nhỏ sáng lên.
Hoa đào tinh nhỏ không biết phải nói gì: "...?" Chuyện này phải thành thật nhỉ?
Bị sét đánh thì bạn sẽ c.h.ế.t đấy, bạn có biết không?
"Anh ba." Với tính cách này anh sẽ bị người ta bắt nạt c.h.ế.t mất. Vẫn còn may khi cô là hoa đào tinh hiền lành, không thì sẽ lợi dụng triệt để thuộc tính số mệnh cực kỳ mạnh mẽ của nam chính và hãm hại anh.
"Ừm."
Người đàn ông nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt vừa đen vừa sâu xa. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, không nói ra lời trong lòng.
Tống Văn Cảnh nhủ thầm, đối với các anh mà nói, hy sinh vì tổ quốc là quang vinh, c.h.ế.t vì người mình yêu có lẽ cũng là chuyện cam tâm tình nguyện.
Anh có một trái tim lửng lơ, vì có một người để nhớ mong, nên mới có một ngày nhận được kết quả.
Diệp Mạn Tinh cũng đành thôi.
Hoa đào tinh hơi ngạc nhiên: ... Loài người đều kỳ lạ như thế à? Vì sao họ không sống cho mình?
Nhưng nghĩ đến tín ngưỡng của người đàn ông, cô kiềm chế không nói ra. Vui là được, không thể ép buộc, tôn trọng là được!
Nhưng cô vẫn nhận lấy tấm lòng của anh: "Cảm ơn anh ba, anh tốt quá."
Quả thật rất tốt, đàn ông như vậy, đến cả một tiểu yêu tinh như cô còn phải rung động, huống hồ gì những cô gái loài người? Cho nên là, dù cô gái nào lấy anh, cũng sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng cô không hiểu, sao kết cục giữa cô vợ trong bản gốc và nam chính lại thành ra như vậy? Lúc này, cô lại nhìn nam chính, nam chính cũng không giống một người không quan tâm đến m.á.u mủ ruột rà mà?
Nếu đã quyết định vận chuyển trà lài về thì cứ làm từ từ, không cần phải chờ lâu ở tỉnh lị.
Tuy không gian của cô đã được dọn xong, những thứ còn lại là để cho cô dùng.
Bụng càng ngày càng to ra, hai người đến cửa hàng Hữu Nghị trên tỉnh Lị để chuẩn bị mấy bộ quần áo nhỏ và mấy cái khăn quấn em bé cho đôi song thai nam nữ