Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 328
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:20:27
Lượt xem: 82
Bà ấy vội vàng đồng ý:
“Hai người cứ yên tâm, giáo viên các môn khác của chúng tôi toàn bộ đều ngang ngửa với cô ấy."
Ngang thì không ngang, nhưng nếu trình độ đi xuống thì không thể từ từ tìm một giáo viên tốt khác sao? Chuyện xảy ra ở lớp ba, mấy người hiệu phó, Tiểu Trần và Lưu Tư Tình đang chờ ở lớp một không biết được.
Lúc này bọn họ vẫn đang kiên nhẫn chờ người đến.
Kết quả, hiệu phó Trần đã nhìn đồng hồ nhiều lần, nhưng người đâu?
“Người đâu rồi? Không phải các người nói có giáo viên muốn đến kiểm tra, lên lớp thay cho cô Trịnh sao, người đâu?"
DTV
Danh ngạch của cháu gái họ mình không thể bị cướp đi, nhưng nếu người ta tới tham gia quá trình này thì họ cũng không thể làm khó quá. Có điều vẫn có thể đánh giá khó hơn một chút không phải sao?
Người kia tới để kiểm tra môn hoá, đưa ra đề toán nào khó một chút để đánh giá, cô muốn giải bài hay là chọn giảng bài?
Tất cả đều phải ngậm bồ hòn, bọn họ đã đào sẵn cho cô cái hố toàn vẹn rồi, kết quả bọn họ đứng ở cửa lớp học chờ mãi.
Chờ mãi…
Từ lúc mặt trời vừa ló dạng đến khi mặt trời treo thẳng trên đỉnh đầu vẫn không có ai đến.
“Phó hiệu trưởng Trần, có lẽ chị dâu Diệp có chút việc trì hoãn, hay là chúng ta chờ thêm một lát. Dù sao thì chị ấy cũng mới tới, có lẽ vẫn chưa biết đường đến nhà trẻ?”
Cả người Lưu Tư Tình vui vẻ đến mức suýt nhảy dựng lên nhưng lời giải thích lại làm ấn tượng của phó hiệu trưởng Trân đối với Diệp Mạn Tinh rơi xuống đáy.
“Sao người muốn làm giáo viên mà có thể ham chơi, mới ngày đầu tiên đã đến muộn thế hả?”
Sắc mặt của phó hiệu trưởng Trần đã không thể dùng từ khó coi để miêu tả nữa. Tiểu Trân ở bên cạnh nói:
“Cô ấy không sợ sao?"
Vừa dứt lời thì lại nhìn thấy Tiểu Điên với vẻ mặt vui mừng chạy tới, anh ấy vừa thấy bọn họ đã lập tức ngẩn người, còn hỏi:
“Phó hiệu trưởng Trần, sao ông vẫn còn ở đây, giáo viên của trường quân sự trên tỉnh xuống đây kiểm tra đánh giá tư chất nhà trẻ của chúng ta, vừa rồi hiệu trưởng Thẩm đã bảo người đi gọi ông, ông..."
Cô ấy vừa dứt lời, phó hiệu trưởng Trần đã lập tức biến sắc, đến giọng nói cũng thay đổi:
“Cái, cái gì?"
Nói xong, bà ta hỏi họ đang kiểm tra đánh giá lớp nào rồi lập tức co cẳng chạy đi xem tình huống, ở bên này cô ấy còn đang thở phì phò nói một câu:
“Tiểu Trân, cậu tự mình đi thông báo với Diệp Mạn Tinh kia là đừng tới nữa, nếu không chúng ta không lên nổi đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-328.html.]
“Diệp, Diệp Mạn Tình?"
Tiểu Điên há to miệng, sao cô ấy lại cảm thấy cái tên này cứ quen tai như vậy chứ? Sau đó khi đuổi theo thì mới nhớ tới người khiến mọi người kinh ngạc không phải là tên Diệp Mạn Tinh sao?
Sao phó hiệu trưởng Trần lại không hài lòng vậy?Chuyện tương tự cũng xảy ra ở nhà ăn. Cách nhà ăn một đoạn chính là nhà vệ sinh.
Chị dâu Mạnh đang rửa rau ở bên ngoài thì thấy Dư Điềm vốn nhát gan hơn mình và luôn không qua lại với người khác lại chạy tới chạy lui vào nhà vệ sinh nhiều lần.
Dư Điềm bị chứng rối loạn giao tiếp nghiêm trọng, nếu Diệp Mạn Tinh ở đây thì chắc chắn cô sẽ nói ra một loại bệnh đó là rối loạn lo âu xã hội.
Dư Điềm có chứng rối loạn lo âu xã hội rất nặng, hết lần này tới lần khác cô ấy là người duy nhất trong gia đình trừ giáo viên Tiểu Chu biết được một chút chữ nghĩa, vì vậy sau khi giáo viên Tiểu Chu xin nghỉ phép thì đã nhờ Dư Điềm đi dạy học thay hai ngày.
Rõ ràng đã nói xong nhưng khi lên lớp, cô ấy chỉ đọc được vài chữ trên bàn học. Ai biết được.
Hôm nay cô vừa nhìn đã suýt chút nữa bị dọa đến đi rồi. Được rồi, vì có rất nhiều người nên mồ hôi lạnh của cô ấy cứ liên tiếp toát ra, đừng nói đến chuyện giảng bài, cô ấy đã bị dọa đến mức chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Đã được một khoảng thời gian rồi mà mồ hôi lạnh trên trán vẫn cứ rơi xuống.
Khi chị dâu Mạnh hỏi, cô ấy vẫn đứng cách xa để nói chuyện:
“Rất, rất nhiều người.”
Chị dâu Mạnh cảm thấy buồn cười:
“Nhiều người thì sợ cái gì chứ?"
Dư Điềm cũng nói không rõ ràng, cô ấy phải nói căn bệnh này của mình với người khác như thế nào đây? Trừ chồng và con của mình, còn lại, cô ấy sợ tiếp xúc với tất cả những người khác.Thấy cô ấy không nói lời nào, chị Mạnh lập tức hỏi cô ta:
“Vậy cô sợ người khác như vậy mà sao hôm nay còn đến nhà trẻ?"
Dư Điềm cũng rất xấu hổ:
“Tôi, tôi đến dạy thay."
Suýt chút nữa chị dâu Mạnh bị sặc nước bọt:
“Lên lớp, vậy giờ đã lên lớp chưa?"
Sau đó cô ta nhìn thấy đâu đây mồ hôi lạnh của Dư Điềm, sắc mặt cô ấy tái nhợt, vừa nghĩ cũng biết cô ấy không làm được chuyện này.
Chị dâu Mạnh đành phải an ủi cô ấy:
“Đợi chút nữa thì nói với hiệu trưởng đi, sau đó về sớm nghỉ ngơi một chút, đừng làm gì nguy hiểm đến tính mạng đấy."