Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 313
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:19:09
Lượt xem: 69
Anh nằm xuống ôm lấy cô từ phía sau rồi hỏi một câu bằng chất giọng khàn đặc:
"Vợ à, còn mấy tháng nữa em sinh nhỉ?"
Nhắc đến cái này, bỗng nhiên anh nhớ ra hình như sắp tới sinh nhật Diệp Mạn Tinh rồi.
"Vợ ơi em có nhớ sinh nhật mình là vào lúc nào không?"
Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã nhận rồi nên tất nhiên anh không quên sinh nhật vợ ghi trên đó. Mí mắt của Diệp Mạn Tinh đã nặng trĩu, chỉ muốn đi ngủ luôn. Cô cũng không biết tại sao nam chính là tinh lực tràn đầy như vậy. Chỉ là cô vẫn lắc đâu trả lời anh:
"Không nhớ lắm."
Cô vừa dứt lời, giọng nói trầm thấp khàn khàn kia lại vang lên:
"Sắp rồi đó. Vợ à, em có ước muốn gì không? Chỉ cần em muốn thì anh sẽ làm được, sẽ dốc hết sức tìm về cho em."
Diệp Mạn Tinh không nghe rõ nam chính nói gì nữa. Đâu cô bây giờ rất hỗn loạn, chỉ nghe thấy câu sẽ dốc hết sức tìm về cho em, thế là cô nghĩ đến bản thể gỗ đào chẳng biết đã đi đâu của mình.
Cô thuận miệng đáp:
"Trồng một cây đào lớn được không?"
Sau khi không gian mở ra cô sẽ lấy được đào. Đến lúc đó không che giấu chút cũng không được. Chẳng qua ở đây thì phải đi đâu tìm cây đào lớn đây?
Nghe thấy giọng nói như treo cả móc câu của vợ mình, đáy lòng Tống Văn Cảnh ngứa ngáy không thôi. Anh cúi đầu hôn lên mí mắt cô một cái rồi cất giọng khàn khàn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-313.html.]
"Ừ."
Anh nghe rõ lời cô nói, chỉ ước gì có thể đi khắp thế gian tìm bằng được một cây đào lớn về cho cô. Chẳng qua Diệp Mạn Tinh cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi. Cô cũng không đặt hy vọng vào việc có thể làm được. Tối nay được nam chính hôn nên không gian lại cám dỗ cô rồi kìa.
DTV
Chủ nhật đi, tối hôm đó có bữa tối dưới ánh nến. Mắt cá chân sưng tấy của Diệp Mạn Tinh đã đỡ hơn một chút rồi. Hôm nay cô muốn đi mua rượu, thức ăn và thịt chuẩn bị cho bữa tối dưới ánh nến. Sau khi xong bữa tối sẽ bắt đầu phát sinh quan hệ đặc biệt với nam chính.
Cô có cảm giác không gian đang giơ tay ra ngoắc mình rồi. Nhưng cô đang có bầu, bụng bự mà lại không muốn để tiểu Cao biết mình đi mua rượu. Mà giấu thì phải làm sao mới mua được đây?
Thế rồi có một điều thần kỳ đã xảy ra. Từ sáng sớm tinh mơ đã có người lén lút vội vàng tới rót nước, lại lén lút đưa một ít rau tươi đến tận cửa cho cô.
Vì là hoa đào tinh nên mặc dù độ nhạy bén đã giảm đi không ít nhưng cảm quan của cô vẫn mạnh hơn người bình thường. Thế nên vừa mới rời giường cô đã nhìn thấy có chị dâu lén lút để thức ăn ở cửa cho mình.
Diệp Mạn Tinh nhìn chị dâu kia, không ngờ đối phương rất cẩn thận vì sợ cô tức giận. Cô chưa thấy ai nhát gan như vậy bao giờ.
Sau đó cô có đi hỏi chị dâu Mạnh chỗ mua thức ăn. Thế là nguyên ngày hôm đó chị dâu Mạnh đã chạy qua chạy lại chợ bán thức ăn mấy chuyện với Diệp Mạn Tinh. Cuối cùng cô cũng chuẩn bị xong những gì cần có cho một bữa tối dưới ánh nến.
Bụng Diệp Mạn Tinh lớn rồi nhưng vẫn thích giở trò cũ, vừa xào vài món ăn vừa nấu hai món mặn, còn khui rượu nữa.
Mùi thơm kia bay sang nhà chị dâu Lưu cách vách chọc cho hai đứa nhóc đang khóc nhè la hét đòi sang nhà hàng xóm ăn cơm.
Buổi tối, đèn bên ngoài đã tắt, trong phòng đốt nến. Lúc Tống Văn Cảnh về có cảm giác như mình đã thấy được một yêu tinh chạy từ trong núi ra đứng dưới ánh nến vậy. Cô gái ấy có làn da trắng như tuyết và đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Trong phòng có mùi thức ăn cực kỳ thơm, còn có cả người đẹp dưới ánh nến nữa.
"Anh ba về rồi hả?"
Giọng nói mềm mại hờn dỗi này khiến người ta chỉ ước gì có thể nuốt người nói vào bụng. Tống Văn Cảnh nghe mà chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ran.