Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 303
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:18:53
Lượt xem: 147
Lúc này, cô ta cầm chày cán bột, giọng điệu nói chuyện cũng dịu dàng mềm mỏng, khó có thể phân biệt cô ta đang đùa cố ý chỉ trích cô.
Ban đầu, Tống Văn Cảnh còn định nói "Vợ tôi bị phù chân".
Nhưng cuối cùng, anh còn chưa nói gì thì đã được mở mang tầm mắt về sức sát thương tột độ của cô vợ thoạt trông có vẻ yếu ớt mảnh mai của mình.Lúc này cô đưa đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Lưu Tư Tình đang nói chuyện.
"Cô là ai thế?"
"Chúng ta chưa từng gặp mặt, tôi coi thường cô làm gì? Chúng ta có quen nhau không?"
Cô thật sự cảm thấy khó hiểu.
Họ đã gặp mặt nhau bao giờ?
Lấy đâu ra coi thường?
Chỉ trong nháy mắt, cả phòng im phăng phắc. Ai nấy đều sợ ngây người, há to mồm. Cú sốc này quá kinh khủng, hiệu quả không hề kém cạnh cú sốc trước vẻ đẹp của cô vừa rồi.
Mọi người đều tưởng đây là một đóa hoa xinh đẹp và vô hại, chuyên dùng để trưng bày và thưởng thức. Nào ngờ cái nết của người đẹp lại có thể khiến người ta nghẹn thở mà c.h.ế.t như vậy.
Nghe thấy vậy, Tống Văn Cảnh đứng bên cạnh nghiêm túc nhìn vợ, chỉ mình anh biết vợ mình đang hỏi một cách nghiêm túc.
Khổ nỗi lúc này, chị Lưu đã tức đến nỗi mặt lúc trắng lúc xanh, lắp bắp mấy tiếng
"Cô... Cô..."
Cố Nguyên ở bên cạnh lại hết sức kinh ngạc, thậm chí còn ngạc nhiên đến nỗi không duy trì nổi dáng vẻ cà lơ phất phơ nữa. Anh ấy bất chợt đứng thẳng người, dáo dác nhìn quanh, lòng chửi tục vài tiếng liên tiếp.
Ban đầu anh ấy còn tưởng cô chẳng có chút sức sát thương nào, nhưng nhìn mà xem, chỉ nói mấy câu đã hỏi thẳng vào điểm mấu chốt rồi. Cô chỉ vừa mới tới đây mà thôi, cần gì phải coi thường người khác?
Nói hay lắm, vì sao chị vợ quân nhân này lại nói mình bị cô coi thường? Không phải cố ý gây sự hay sao? Bị hỏi dồn, tay Lưu Tư Tình run lên, bởi vì cô ta chưa từng nghĩ đến chị dâu mới sẽ không nể nang tình cảm đến độ hỏi thẳng cô ta là ai thế này?
Những cô vợ quân nhân khác vừa đứng bên cạnh cô ta cũng sợ đắc tội đoàn trưởng Tống, thoáng cái đã đứng cách xa cô ta vài bước.
Lưu Tư Tình mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, chỉ đành giải thích một lần:
"Chào chị dâu, tôi họ Lưu, hôm nay tôi đến tìm chị, định mang cho chị ít quà. Nhưng gõ cửa thế nào cũng không thấy người đáp lại nên tôi đành bỏ đi."
"Tôi biết chồng mình chỉ là một đại đội trưởng, nhưng anh ấy rất ngưỡng mộ đoàn trưởng Tống. Vậy nên tôi mới muốn làm quen với chị dâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-303.html.]
DTV
Hàm ý trong lời nói này của cô ta vô cùng rõ ràng: vợ của đoàn trưởng coi thường người khác, hơn nữa còn rất coi thường những người không có cấp bậc cao bằng chồng mình. Lời này quá lắt léo.
Bầu không khí trong phòng bắt đầu trở nên là lạ. Kết hợp với việc cô đã đến muộn còn bắt chồng bế đi lên, cái mũ "coi thường người khác" gần như sắp
bị chụp lên đâu Diệp Mạn Tinh.
Tống Văn Cảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Tư Tình, nhìn đến nỗi làm cô ta sợ c.h.ế.t khiếp, không dám nói hết những lời thêm mắm thêm muối trong đâu nữa.
Cố Nguyên đứng bên cạnh nghe mà lòng chửi thầm một tiếng. Anh ấy vừa định nói chuyện thì một giọng nói thanh thúy, êm ái đã làm anh ấy đứng sững tai chỗ.
Diệp Mạn Tình cảm thấy vô cùng khó hiểu:
"Cô lạ lùng thật đấy. Chồng cô là đại đội trưởng thì sao tôi phải coi thường cô?"
"Cô nói tôi coi thường người trong viện người nhà khu nhà ở xã hội, người khác tặng đồ cũng không trả lời."
Cô vẫn cảm thấy rất khó hiểu:
"Thế vì sao người khác lại có thể mang vào được?"
Lưu Tư Tình tức đến hộc cả máu, lời này như một nhát d.a.o đ.â.m xuyên thẳng vào tim cô ta. Giờ đây, cô ta nói gì cũng thành sai. Nhưng cô ta chưa tặng được gì, vậy thì ai đã tặng được vậy?
"Chị còn chẳng thèm ra mở cửa, ai mà đưa vào được?"
Lưu Tư Tình cắn môi hỏi, chợt cảm thấy có điềm chẳng lành.
"Cô đúng là một người lạ đời. Cô cảm thấy tự ti về mình đấy chứ, sao phải nói là tôi coi thường cô?"
Cô cũng không biết là ai đưa, vậy nên thật thà nói:
"Ban đầu, cô đến gõ cửa, tôi trả lời chậm một tý, cô đã bỏ đi rồi. Nhưng người lén lút để bánh bột ngô trước cửa nhà tôi thì sao?"
"Chị vợ nào mang bánh đến đấy ạ? Tôi chỉ nghe thấy chị đó nói là người nhà đại đội trưởng Vương, còn chưa kịp cảm ơn nữa đây này."
Sau khi nghe cô nói đến đây, mọi người im re không ho he gì. Ai nấy đều nhìn Lưu Tư Tình với ánh mắt lạ thường.
Nếu việc này là thật thì cô ta đúng là đã không đối xử chân thành với người ta, lại còn muốn bắt cóc đạo đức.
Quả nhiên, Mạnh Cầm đỏ mặt bước ra:
"Chị dâu, là em đưa. Em gọi một tiếng, sợ làm phiền chị nên đặt đồ ở cửa rồi đi. Mấy miếng bánh không đáng giá tiền, chị dâu không cần cảm ơn đâu."