Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 302
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:18:52
Lượt xem: 107
Thứ nhất: Cô vợ ở nông thôn của đoàn trưởng Tống là một đứa con gái nhà quê vừa quê mùa vừa xấu xí, vừa vô văn hóa.
Thứ hai: Cô vợ ở nông thôn của đoàn trưởng Tống là kẻ thứ ba, xen vào tình cảm giữa đoàn trưởng Tổng và hoa khôi đoàn văn công.
DTV
Trước lời đồn thứ hai, đoàn trưởng Tống cương quyết thanh minh: anh và Chu Gia Gia không có gì, bọn họ chưa từng yêu đương!
Vì thế, Chu Gia Gia còn giận đến nỗi ngất xỉu. Từ đó trở đi, người trong quân đội chỉ biết đoàn trưởng Tống trong sạch vô tội. Nếu anh chưa yêu đương với hoa khôi đoàn văn công, vậy thì không tồn tại vấn đề chen chân hay không chen chân.
Vậy thì chỉ còn lời đồn đầu tiên: Vừa quê mùa xấu, vừa vô văn hóa vừa hèn hạ. Giờ, chỉ cần một lần lộ mặt, lời đồn lập tức tan biến.
Thời gian như dừng lại trong căn phòng đó. Mãi đến khi Tống Văn Cảnh hộ tống vợ vào nhà, mặt mọi người vẫn cứng đơ như đá. Trong đó, những gương mặt sượng trân nhất thuộc về Chu Gia Gia, Lưu Tư Tình và thành viên đoàn văn công - những người đồng tâm muốn chê cười Diệp Mạn Tinh.
Các cô gái đoàn văn công bị sắc đẹp của Diệp Mạn Tình tấn công chiếm đánh, sau đó ai nấy đều choáng váng.
Chỉ còn Chu Gia Gia và Lưu Tư Tình còn sức chiến đấu.
Lưu Tư Tình cắn nát lưỡi, hai mắt trợn như bị động kinh, miệng cứ lặp đi lặp lại một câu:
"Không thể nào."
Chu Gia Gia thì a một tiếng, tay run bắn, m.á.u xông lên não. Cô ta kêu a một tiếng rồi ngã nhào xuống.
Cô ta trợn to mắt, nhìn Diệp Mạn Tinh chậm rãi đi về phía mình với vẻ mặt khó tin, con ngươi trừng lớn, hoàn toàn không chấp nhận được sự thật này.
Trong tư duy theo quán tính của cô ta: Ở nông thôn, con gái thường không có hoàn cảnh sống tốt, nhất là với cô gái chưa gì đã nhanh chóng kết hôn với anh ba Tống.
Đáng lẽ trông cô phải như thế nào nhỉ?
Đáng lẽ cô phải mặt xám mày tro, mặc một bộ áo bông thêu hoa quê mùa nhất. Đáng lẽ cô phải xõa tung mái tóc tã tượi vừa dài vừa xoăn xù xì, trông cứ quê mùa y như mấy ngày mới chải chuốt một lần.
Đáng lẽ cô phải có một gương mặt tầm thường, người sặc mùi khói bếp, mặt lấm lem tro bụi hàng năm rửa không sạch. Đáng lẽ cô chỉ có thể mở miệng, nói một chữ "Tôi", sau đó sợ hãi trốn sau lưng người khác.
Nào ngờ, cô hoàn toàn khác những gì mà cô ta mường tượng. Người ta vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-302.html.]
Sao cô ta có thể chấp nhận điều ấy?
Nhưng điều khiến cô ta cảm thấy khó tin hơn cả là cách ăn mặc của đối phương, thiên địa quỷ thần ơi, tại sao cô lại không ăn mặc quê mùa chút nào?
Chẳng những không quê mùa, mà còn rất đẹp nữa chứ. Có lẽ vì mang thai, cô mặc một chiếc váy hoa màu xám rộng thùng thình, phối với quần kaki và áo khoác ngoài, đi giày xăng đan và tết tóc, trông vô cùng xinh đẹp .
Bộ quần áo đó có đẹp lắm không? Còn khó mà nói, nhưng trông chất vải có vẻ khá xịn sò, đặc biệt là khi được người đẹp mặc lên, bộ quần áo đó phải lên mười chân kính.
Có lẽ vì không thể đối diện với kích thích cao độ như vậy, có lẽ là vì ở đây có quá nhiều người đang chực chờ chê cười cô ta, vì vậy Chu Gia Gia thật sự không chịu nổi kích thích, lập tức rơi vào hôn mê.
Đám người trong phòng nháo nhào cả lên, mấy cô gái lành nghề trong đoàn văn công lập tức bước lên bấm huyệt giúp cô ta.
Hoa đào tinh đứng bên cạnh há hốc mồm nhìn cảnh đó.Cô đưa mắt nhìn nam chính:
"Anh ba, thế này là thế nào?"
Tống Văn Cảnh còn chưa kịp trả lời, Cố Nguyên đã xì một tiếng. Anh ấy cà lơ phất phơ, trông hết sức gọi đòn:
"Ồ, không có gì đâu, đây là chuyện như cơm bữa ấy mà. Hồi trước lúc bị chồng chị nói là không có quan hệ gì với cô ta, cô ta cũng ngất xỉu một lần đó."
Sau khi nghe anh ấy thốt ra lời này, chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngượng chín mặt, hận không thể chui vào cái lỗ để trốn.
Các cô gái đoàn văn công chỉ thấy mặt đau rát, hối hận xanh cả ruột, sao họ lại tự làm mất mặt mình vậy chứ? Con trai con gái ủy viên chính trị đều có ở nhà.
Sau một hồi lúng túng, họ vội vàng bảo các cô gái đoàn văn công dìu Chu Gia Gia vào trong phòng. Phải đến lúc này, mọi người mới bớt xấu hổ. Tất cả mọi người trong phòng đều ngượng ngùng lôi kéo đoàn trưởng Tống:
"Đoàn trưởng Tống à, nào, sao lại bế chị dâu lên đấy?"
Trùng hợp thay, người nói ra lời này đúng là người chê Diệp Mạn Tinh làm điệu bộ giống "cô chiêu con nhà tư bản". Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, chị ta cũng không dám đắc tội với đoàn trưởng Tống, đành phải nói sang chuyện khác.
"Đúng đấy, ai không biết còn tưởng chị dâu đi không nổi, không đi ra ngoài được, coi thường chúng ta đấy."
Lưu Tư Tình là người khó chịu nhất.