Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 299
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:18:47
Lượt xem: 108
Lúc này, đại đội trưởng Vương đã nằm xuống giường, thế mà vợ mình vẫn còn hồn vía trên mây: "Vợ à, ngủ thôi, em đang nghĩ gì vậy?"
Mạnh Câm trả lời với tâm trạng rối bời: "Hôm nay, em bị Lưu Tư Tình kéo đến chỗ đoàn văn công, nói muốn xem có thể tìm được việc làm cho em không. Lúc về viện người nhà khu nhà ở xã hội, em thấy đoàn trưởng Tống đang xúc đất cho vợ mình."
"Chị Lưu đứng bên cạnh khuyên anh ấy trồng hoa quả, nhưng anh lại kiên quyết trồng hoa, nói là vì vợ mình thích..."
Chậc chậc chậc.
Nghe lời nói đó mà xem, ê răng.
Đại đội trưởng Vương bật cười, kéo vợ nằm xuống, cười ngoác cả hàm răng trắng: "Không phải chỉ xúc đất thôi à, anh cũng xúc cho em được mà. Trước đây lúc huấn luyện bọn anh, đoàn trưởng Tống còn tra tấn bọn anh một cách tàn bạo cơ. Một người có tính cách như anh ấy sao có thể đối xử dịu dàng với vợ mình được chứ?"
Anh ta rất khó có thể tưởng tượng người có tính cách như đoàn trưởng Tống đối xử dịu dàng với người khác sẽ như thế nào.
Nghĩ đến tình cảnh đó, anh ta chỉ thấy rét run. Trời ơi, đó là Diêm vương tống đấy.
Nhưng thôi. Tuy chỉ là một người cục mịch nhưng anh ta cũng biết phụ nữ rất hay so đo mấy chuyện này, lập tức nhắc nhở:
"Vợ à, em đừng học theo người khác, tin vào mấy lời đồn vớ vẩn chê chị dâu vừa xấu vừa vô văn hóa. Chị ấy có như thế nào thì nói vậy cũng là làm bẽ mặt đoàn trưởng Tống."
"Tài cán của chồng em cũng chỉ ở mức bình thường thôi. Đến lúc hỗn loạn nội bộ là sau này chúng ta cũng chỉ có thể nghỉ hưu sớm thôi đấy. Vả lại em cũng đừng tị nạnh, em thấy ghen ở điểm nào thì anh sẽ bù đắp cho em ở điểm ấy."
Nghe chồng nói vậy, Mạnh Câm chỉ cảm thấy nực cười. Làm gì có ai có thể nói ra việc mình bất tài vô dụng một cách trịnh trọng thế hả?
DTV
"Em biết rồi. Ban đầu Tư Tình còn hẹn em đến chỗ chủ tịch hội phụ nữ để bảo họ giao việc cho chị dâu nữa. Cùng lắm thì mai em sang chơi với chị ấy, xem có giúp được gì không."
Đại đội trưởng Vương vui mừng ôm hôn vợ. Nhà họ nghèo, trong nhà còn có mấy miệng ăn đang chờ tiền lương của anh ta. Anh ta rất hạnh phúc vì vợ có thể chịu khổ chung với mình, không làm ẩu làm càn. Tối ngày thứ ba, Tống Văn Cảnh hôn vợ, khẽ nói: "Vợ à, sáng tinh mơ anh đã phải đi rồi. Lần này bọn anh tham gia huấn luyện ở thôn quê, phải đến tối mai mới về được."
Diệp Mạn Tình đã vô cùng mệt mỏi. Cô có thể cảm nhận nụ hôn của nam chính, nhưng mí mắt lại nặng trịch, không tài nào mở ra được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-299.html.]
Đêm nay, cô khá là bất ngờ: hôn nam chính càng lâu, linh khí trong không gian mà cô có thể cảm nhận được càng nồng. Chẳng lẽ nam chính có thể giúp không gian của cô chầm chậm trưởng thành ư?
Nhưng vẫn không thể mở ra được à?
Tâm trạng Diệp Mạn Tinh trở nên vô cùng phức tạp. Nếu suy đoán này của cô là đúng, vậy thì sau này cô biết đi đâu để tìm được đàn ông có thể giúp không gian trưởng thành nữa đây?
Hu hu hu.
Còn một thông tin khác là: Cô chắc chắn rằng nếu muốn mở không gian thì có lẽ hai người còn phải làm chuyện ấy nữa.
Nhưng không biết phải làm bao nhiêu lân thì mới có thể mở ra hoàn toàn nhỉ? Bây giờ, cô lại trở thành một hoa đào tinh suốt ngày chỉ nghĩ ôm hôn nam chính rồi ư?
"Biết rồi. Anh ba anh đi đi, em ngủ đây."
Cô thật sự quá mệt. Cô không thể nghe thấy nam chính nói gì nữa rồi.
Nhưng chính vào lúc cô sắp ngủ thì nam chính lại chợt thì thầm bên tai cô: "Vợ à, tối mai vợ ủy viên chính trị nấu cơm, muốn mời chúng ta đi ăn cơm. Chắc chắn anh sẽ về sớm thôi."
Hửng sáng, tiếng cười vang vọng, bên giường đã lạnh ngắt, Diệp Mạn Tinh chỉ nhớ rõ tối qua nam chính vừa chủ động ôm hôn mình một lúc, không gian đã lập tức rộng hẳn lên.
Bây giờ cô đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của không gian, xác nhận lối vào không gian vẫn chưa có thay đổi gì.
"Xem ra ta phải chuẩn bị kỹ cho một đêm tình tốt đẹp ha?" Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải bồi bổ cho cơ thể khỏe lên đã.
Nhờ uống trà lài liên tục một ngày một đêm, mu bàn chân cô đỡ phù thũng hơn hẳn. Đương nhiên, nó vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng chí ít cô có thể đi dép lê, đi lại trong nhà rồi.
Lúc đứng dậy, đi xuống dưới tâng, cô lập tức nhìn thấy nam chính vô địch thế giới, sống vô cùng kỷ luật đã ân cần làm hết mọi công việc nhà trước khi ra cửa. Nhà cửa đã được quét dọn, vật dụng trong nhà cũng được bày biện ngăn nắp, ngay ngắn.
Cô còn vào bếp dạo một vòng, thấy cháo nóng đã ủ sẵn trong nồi, nhưng chỉ có cháo trắng, chẳng có tí khoai lang đỏ nào. Bên trong bếp còn có đốm lửa nhỏ, giữ ẩm cháo.
Dù là một hoa đào tinh vẫn luôn lạnh lùng nhưng khi nhìn thấy nồi cháo nóng này, cô cũng dở khóc dở cười: "Không phải có nhiệm vụ à? Bắc bếp nấu chào từ lúc nào vậy?"