Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 296
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:18:42
Lượt xem: 129
Chính ủy bối rối, giữ vợ đến vậy sao?
Tên nhóc này cứ canh vợ chằm chặp, còn bảo không cần thu xếp công việc, đúng là đau đầu.
Chính ủy thật sự khó can thiệp vào chuyện của khu nhà ở xã hội, hơn nữa cũng không phải quân nhân dưới quyền của anh ấy, nếu còn không được, hay là cho đi tập luyện nhỉ?
Chính ủy đau đầu hồi lâu: “Thế này nhé, cho cô ấy một mảnh đất để gieo trồng, nếu có thời gian có thể tìm người giúp cô ấy, như vậy sẽ có lợi cho việc hòa nhập hơn."
Hai mắt vợ chính ủy sáng lên: “Ở khu nhà ở xã hội có người ở quê lễn, có người ở thành phố, nếu cô ấy tự trồng rau thì những người ở quê sẽ dễ hòa hợp với cô ấy nhất.”
Còn việc nông trường thì vợ chính ủy chưa nghĩ tới.
Hai vợ chồng đều nghĩ như vậy rất tốt, khi họ nằm xuống ngủ, vợ chính ủy đau đâu việc hôm nào sẽ đãi khách: “Anh nói xem, bao giờ thì mời họ ăn cơm? Cũng nên gọi mấy người nhà lãnh đạo khác đến chứ.”
Biết chồng coi trọng vị trí này, đương nhiên chị ấy không thể kéo chân chồng mình được: “Anh thấy tối mai có được không? Em sẽ gọi phần lớn những người có ảnh hưởng nhất trong khu nhà ở xã hội đến?"
Chính ủy đã nằm xuống, bị âm thanh của vợ làm cho giật mình: “Tối mai không được, ngày kia trung đoàn giải phóng tổ chức huấn luyện dã ngoại đặc biệt, đến ngày mốt mới về, để tối ngày mốt đi.”
“Được, vậy thì tối ngày mốt."
Thời gian tổ chức bữa tiệc lớn này, giống như một cơn gió, lặng lẽ lan truyền đến thân nhân của các lãnh đạo ở khu nhà ở xã hội.
Dù là tò mò, muốn kiếm chuyện, hay là xem kịch, thì tất cả đều đang mong chờ bữa tiệc tối hôm đó.
Tất nhiên, phần đông vẫn muốn gặp được cô vợ “xấu xí, quê mùa và ít văn hóa” của trưởng đoàn Tống. Mọi người trong khu nhà ở xã hội đều rục rịch chuẩn bị.
Thế nhưng, trưởng đoàn Tống, người mà mọi người đều đang tò mò lại nhàn nhã đến nông trường sau khi trở về vào buổi tối hôm sau, sau đó anh đã làm gì?
Trưởng đoàn Tống đi xin hạt giống hoa! Trưởng đoàn Tống cũng muốn trồng hoa đào, nên đã yêu cầu bộ phận thu mua của nông trường mua hoa đào, hoa lê, nho, v.v., khiến chỉ những người của bộ phận thu mua đều sững sờ.
Về phần Lưu Tư Tình, cuối cùng cô ta cũng đã đã dỗ được Chu Gia Gia, vừa đi, vừa thuyết phục: “Gia Gia, thực ra trưởng đoàn Tống rất tốt, nhưng tính tình anh ấy lạnh lùng, sẽ không dễ yêu thương ai đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-296.html.]
Cô ta còn huých huých Mạnh Câm đang đi cùng: “Nếu không tin thì cô hỏi Mạnh Câm đây này, một người đàn ông thực sự biết yêu thương là một người rất dịu dàng. Cô nhìn người vợ đang mang thai của trưởng đoàn Tống mà xem, trưởng đoàn Tổng cũng không biết chăm sóc người khác, nếu cô ta làm chuyện gì xấu hổ ở đây, chẳng phải sẽ thu dọn đồ đạc mà chuồn về quê sao?"
DTV
Vừa dứt lời, cô ta đã thấy hai người bên cạnh đang trợn mắt nhìn về phía khu nhà ở xã hội. Hóa ra trưởng đoàn Tống, thâm hình cao lớn vạm vỡ, đẹp trai tuấn tú đang cầm cuốc đang đào đất trong sân.
Chị vợ nhà bên cạnh hỏi: “Trưởng đoàn Tống, sao đột nhiên anh lại đào đất? Vườn nhà anh đất tốt, tính trồng cây gì à? Có cần đậu đũa hay hạt giống rau không?"
Sau đó, chợt truyền đến một âm thanh lạnh lùng: “Không cần đâu, cám ơn chị, vợ tôi thích hoa, tôi định trồng hoa trong sân.”
Chu Gia Gia, Lưu Tư Tình, những người bị vả bôm bốp vào mặt: "...?"
Đây là người đàn ông không ân cần đây sao?
Chu Gia Gia bỗng muốn khóc. Và cô ta khóc thật. Một người đàn ông dịu dàng và ân cần như vậy sao lại hờ hững với cô ta và chiều chuộng cô vợ ở quê kia đến vậy?
Tống Văn Cảnh lấy hạt giống hoa đào, chăm chỉ cuốc đất, sau khi cuốc xong, anh gieo một ít hạt giống xuống.
Cố Nguyên, Tiểu Cao và Diệp Mạn Tinh đang nói về trà hoa trong phòng, nhưng ai biết rằng Tống Văn Cảnh vừa nghe nói rằng vợ mình sẽ bán trà hoa cho bạn tốt.
Nói là bán, nhưng thực ra cũng chẳng khác cho là mấy, bởi vì bọn họ sắp phải đi huấn luyện dã ngoại rồi, điểm đến lân này khá nguy hiểm.
Khi anh đi đón vợ, toàn bộ trung đoàn giải phóng đều do Cố Nguyên quản lý.
Nói như vậy nhé, những người có thể đến trung đoàn giải phóng là những người có khả năng chiến đấu cao nhất, cũng là những người cứng đâu nhất trong doanh trại. Họ đều là những sĩ quan được đào tạo có thể tự mình ra tiền tuyến trong tương lai.
Những người lính này rất khó lãnh đạo, nếu không có Tống Văn Cảnh, thì thủ lĩnh tạm thời như Cố Nguyên đã bị hành cho ra bã rồi.
Một bên là anh em tốt nhất, một bên là cô vợ anh yêu nhất, bên nào mà không xót xa.
Thế là anh quyết định xới đất và trồng hoa cho vợ.
Sống bên cạnh là người nhà của một phó đoàn, nhưng sân nhà bọn họ không đẹp bằng sân nhà đoàn trưởng Tống được. Bởi vì sân nhà anh đã từng là sân của một vị lãnh đạo, đoàn trưởng Tống đã phải dùng quân công đổi lấy mới có được.