Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 255
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:38:44
Lượt xem: 106
Nhưng Diệp Mạn Tinh cũng rất buồn. Cô muốn thân thiết với anh hơn nhưng cô không muốn dùng cách này để gần gũi với anh.
Cô buồn rầu!
Tối nay cô sẽ cố gắng gần gũi với anh. Liệu việc này có làm cho quan hệ của hai người cải thiện không?
Thẩm Nhuyễn Linh đưa cô trở lại phòng bệnh. Một lúc sau, anh đã trở lại, vì vậy phòng bệnh đột nhiên trở thành không gian của hai người.
Anh chuẩn bị bữa tối cho cô gồm có mấy cái bánh bao, một bát thịt kho và một ít bắp cải xào ớt xanh.
Diệp Mạn Tinh mở hộp cơm ra và hơi ngạc nhiên. Anh đi đâu lấy đồ ăn cho cô vậy?
Những món này quá xa xỉ. Có cả thịt kho tàu, ở thời điểm này, ngay cả nhà hàng quốc doanh bên ngoài cũng đóng cửa. Làm sao anh có được nó? Anh đã tiêu bao nhiêu tiền?
Chắc chắn sẽ tốn không ít tiền.
Anh thật sự rất giỏi chăm sóc người khác. Diệp Mạn Tình cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Đôi mắt đẹp của cô tràn ngập niềm vui khi ngửi thấy mùi thơm của thịt kho.
Diệp Mạn Tinh vui vẻ nói: "Ôi, thơm quá, anh ba, anh giỏi quá."
Tống Văn Cảnh đang rót canh cho cô và đã sửng sốt trong giây lát.
Tống Văn Cảnh tim hơi loạn nhịp. Nghe thấy âm thanh vui sướng khe khẽ, anh ước gì có thể chuẩn bị thêm cho cô hàng trăm suất cơm như thế này.
Nước kho ngon ngọt, vị thịt mềm thấm đẫm trên môi, Diệp Mạn Tình ăn rất ngon miệng. Ôi!
Cái bánh bao khô cứng, không có hương vị gì cả. Cô thấy bánh mì trắng ngọt mềm buổi sáng còn còn ngon hơn cái này nhiều.
Ôi, cô thực sự muốn thân thiết hơn với anh!
Nghĩ đến đây, Diệp Mạn Tinh lại cắn một miếng thịt kho ngon ngọt, mềm thơm với đôi môi đỏ mọng. Cô mân mê đâu ngón tay thanh tú của mình trên những chiếc bánh bao và khẽ liếc nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh.
Đột nhiên, cô nhẹ nhàng gọi: “Anh ba, anh múc canh giúp em được không, em hơi cay."
Cô vừa nói vừa đưa lưỡi ra, như thể cô đang bị thiêu đốt. Bộ dạng cô thật đáng thương.
Tống Văn Cảnh đang bưng canh đột nhiên khựng lại, đôi mắt đen của anh dán chặt vào chiếc lưỡi xinh đẹp. Anh cảm thấy toàn thân nóng rực lên. Anh không thở nổi, phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn. Anh bưng canh đến như không có chuyện gì xảy ra.
“Canh đây, uống đi.” Anh dừng lại một chút, rũ bỏ mồ hôi trên đầu ngón tay, giọng trở nên khàn khàn: “Ăn ít ớt thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-255.html.]
Anh đã chuẩn bị mọi thứ.
Chỉ là anh không ngờ rằng vừa mới đặt bát canh lên bàn trước mặt vợ, đột nhiên có một ngón tay trắng nõn mềm mại nắm lấy ngón tay anh.
Ngay lập tức.
DTV
Một dòng điện lập tức lan đến nơi đâu ngón tay hai người tiếp xúc và đôi mắt đen của Tống Văn Cảnh lập tức bùng cháy. Anh thở mạnh, suýt chút nữa làm đổ cả bát canh.
Một loạt dòng điện ập đến, Tống Văn Cảnh vội vàng bỏ tay ra. Khi thấy hơi thở trở nên nặng nề hơn, anh xoay người chạy đi như bị ma đuổi.
Nói chính xác hơn, anh không chạy trốn cô mà cầm chậu đi lấy nước cho cô.
Diệp Mạn Tinh sững sờ một lúc.
Lại một lần nữa thất bại.
“Mau ăn cơm đi, để nguội.” Giọng anh có chút khàn khàn. Anh mở cửa đi ra ngoài, nói ngắn gọn.
Diệp Mạn Tinh không biết làm thế nào. Cô cũng không từ bỏ, một lân không được thì làm lại. Cô thấy anh là một người thực sự tốt. Anh không dễ đánh phụ nữ và có sức chịu đựng khá tốt.
Bữa ăn có một món ngon như thịt kho, cho dù bánh bao có thô cứng thì Diệp Mạn Tinh ăn vẫn rất ngon miệng.
Cô ăn xong, chống khuỷu tay lên bàn, chống cằm bằng những ngón tay trắng nõn và thanh tú. Cô suy nghĩ phải làm sao để anh có thể lại gần cô?
Chỉ cần cô dùng hương hoa đào dụ dỗ, anh dù mạnh mẽ cỡ nào cũng sẽ không kiềm chế được.
Tuy nhiên, hiện tại cô đang mang thai năm tháng. Mặc dù có thể sinh hoạt tình dục, nhưng nhìn anh cứng lên như vậy, rõ ràng anh thật sự sắp không khống chế được thì người chịu thiệt chỉ là cô.
Những ngón tay trắng nõn như ngọc kia gõ gõ lên mặt bàn, trông rất thoải mái.
Tống Văn Cảnh bưng nước nóng đi vào, nhìn thấy bộ dáng lười biếng thoải mái của vợ, bụng đã lộ ra đây đặn. Vẻ mặt cô thoải mái, có một chút ấm áp của tình mẫu tử.
Đôi mắt đen kia nhìn chằm chằm cô một lúc. Anh mở cửa bước vào, tiếng bước chân đân đân nhỏ lại. Anh theo bản năng không muốn phá vỡ cảnh tượng trước mắt.
Sau khi hai người làm tiệc cưới, anh đi học tiếp, cô ở quê, lâu lâu chỉ gọi vài cuộc điện thoại nên cũng không vui vẻ gì.
Sau này cô có thai lại còn muốn ly hôn.
Vì đã từng có quan hệ và có con nên Tống Văn Cảnh thực sự muốn có trách nhiệm với vợ đến cùng. Nhưng anh không ngờ rằng lại có chuyện không hay xảy ra khiến cô phải liều mạng bỏ đi.
Tống Văn Cảnh không muốn ly hôn vì bất cứ lý do gì nên cuối cùng đã chọn nhường một bước.