Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 246
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:38:30
Lượt xem: 91
Một thân ảnh cao lớn đen kịt phát ra âm thanh run rẩy: “Vợ.”
Thanh niên bị sững sờ một lát, đôi mắt luôn không d.a.o động có chút kinh ngạc.
Một người đàn ông trong chớp mắt có thể b.ắ.n ra ba phát đạn, đầu tiên là làm đứt tay hai người cầm s.ú.n.g đằng sau lưng, một phát còn lại nhắm trúng vào đâu con rắn đang nhảy lên?
Bây giờ đang là ban đêm, tầm mắt có thể tốt đến mức nào mới có thể nhắm trúg một đâu rắn nhỏ đang đong đưa như vậy?
DTV
Đối phương tin tưởng anh ta nên mới ném cho anh ta hai hai con dao?
Thanh niên dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng đã gãy cổ tay, hai thanh đao nháy bị đá bay văng ra ngoài.
Người còn lại vừa định tấn công thì đã bị anh ta đá ra xa, dứt khoát đá về phía viên cảnh sát đang đuổi theo, trong bóng đem, bóng dáng anh ta đân dân bị che khuất.
Trước khi đi anh ta quay lại nhìn hai bóng người đang ôm nhau, đôi mắt hơi nhíu lại, trong màn đêm tối, không ai biết được anh ta đang suy nghĩ gì.
Giang thiếu gia tàn nhẫn đá hai phát, đá đến mức tên ngốc đang núp sau lưng anh ta phải xin tha, anh ta bất đắc dĩ nói: “Can đảm có một chút mà cũng dám tìm cô gái nhỏ gây sự?”
Anh ta kéo gáy một tên có tóc vuốt ngược trên đâu rồi nhìn bóng dáng ôm nhau đằng trước, anh ta cảm thấy có chút ủy uất.
Giang thiếu gia cảm thấy ủy uất muốn chết: Chuyện này, mẹ nó, xảy ra quá nhanh!
Trên đường đi anh ta cũng phá hoại một chút, tên này vậy mà còn tìm tới, còn cứu anh trai của cô gái kia, nhưng sao lại tức giận như vậy? Người anh trai như “đóa hoa trên đỉnh núi” muốn đích thân ra tay bảo vệ cô gái nhỏ, chính anh ta cũng không phải đặc biệt sao?
Chính mình tự tới chịu tội. Có lúc nào bọn họ bị quăng quật trên đường như vậy, dọc đường đi đều bị người ta đuổi giết?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-246.html.]
Kết quả, con mẹ nó, người này sao lại tà môn như vậy, đuổi tới rất nhanh. Còn mang theo nhiêu công an tới bắt tội phạm như vậy?
Lần này anh ấy chẳng những có thể cứu vợ, nói không chừng còn lập công? Đáy lòng của Giang thiếu gia cảm thấy thật sự bị nghẹn lại!
Có người đáng ghét như vậy.
“Chú đi Cục Công An giải quyết những chuyện còn lại, công lao đều để lại cho chú."
Giang thiếu gia hoàn toàn ngẩn ngơ :..., anh của anh ta điên rồi sao?
Nhưng anh ta vừa quay đầu lại, bóng dáng của anh trai cũng không thấy đâu nữa?
Anh ta chạy nhanh đuổi theo, dưới đáy lòng âm thầm thề: Mẹ nó, nếu anh ta còn đến tìm Diệp Mạn Tinh, anh ta chính là heo!
Bên này Tống Văn Cảnh ôm vợ phản ứng càng nhanh, khi nhận ra lại có đợt tấn công khác, anh đã nhanh chóng chuyển hướng ôm vợ vào lòng.
Anh ôm vợ trong tay không dám nhẹ không dám nặng, cứng đờ đến mức không chịu được, mu bàn tay lộ rõ gân xanh, cảm xúc trong lòng đang cuồn cuộn bị anh cố gắng nén lại.
Một tiếng kêu 'vợ', tiếng kêu cũng bị nén lại đến khàn khàn, anh phát hiện cơ thể vợ mình có chút không ổn lập tức ôm lấy cô, lăn qua lăn lại, trong bóng đêm, vững vàng ôm vợ tránh khỏi phạm vi nguy hiểm.
Sau khi hoàn toàn an toàn, nhịp tim của Tống Văn Cảnh mới đân dân khôi phục lại bình thường.
Khi tận mắt nhìn thấy người, chính tay mình ôm người vào lòng, cơ bắp căng thẳng của anh mới được thả lỏng.
Tống Văn Cảnh vừa cúi đầu đã nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của vợ mình hiện lên vẻ hoảng sợ, lòng anh giống như bị cái gì bóp nghẹt, đôi mắt lạnh lùng của anh hơi ngưng lại, thật lâu sau, âm thanh khàn khàn của anh vang lên: “Đừng sợ.”