Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 244
Cập nhật lúc: 2024-10-19 06:25:00
Lượt xem: 38
Anh hai Triệu bất đắc dĩ nói:..., “Hay là trong hai ngày tới chúng ta chia ra, em đi tìm em dâu, anh đi hỗ trợ tìm Viên Cương. Chúng ta một đường đuổi theo, Viên Cương và những người khác quả thật đang hướng về phía em dâu mà đi.”
Triệu Chiêu Hoa nghiến răng, nắm chặt lấy tay, tiếng khớp xương răng rắc kêu lên.
Tống Văn Cảnh nghe được tin tức nói: “Anh hai Diệp đã đến Hạ Thành, Tinh Tinh có lẽ cũng sẽ đến đây, chúng ta phải nhanh bắt được Viên Cương thì mới có thể bảo đảm an toàn cho cô ấy."
Tống Văn Cảnh gắt gao áp chế cảm xúc, đương nhiên anh muốn đi tìm vợ con mình trước, lúc này, anh chỉ cần đi tìm được anh hai Diệp là có thể biết được tin tức của vợ con mình.
Nhưng so với việc tìm được cô trước thì bây giờ Viên Cương mới là nỗi lo lắng của Tống Văn Cảnh nhất: Sao anh có thể để một tên rắn độc như thế tự do ở bên ngoài.
Đêm nay bọn hộ nhất định phải bắt sống Viên Cương ở Hạ Thành!
Nghĩ đến việc Viên Cương sắp xếp bọn buôn người suýt nữa thành công bắt vợ anh đi, việc này đã hoàn toàn chạm đến điểm mấu chốt của Tống Văn Cảnh.
Lần theo đường dây buôn bán người, bọn họ đã phá hủy nhiều hang ổ của bọn buôn bán người, cứu ra được vô số phụ nữ và trẻ em.
Một đêm kia, Tống Văn Cảnh nhìn những người phụ nữ và trẻ con bị bắt nhốt trong căn nhà đó, suýt chút nữa thì anh đã tông c.h.ế.t bọn buôn người ngay tại chỗ.
Nếu không phải anh hai Triệu không ngừng nhắc nhở anh: Anh còn phải đi tìm vợ, đêm đó anh có thể phát bệnh ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-244.html.]
Sau khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, đồng chí công an phụ trách kiểm tra đi qua bên này, anh hai Triệu liếc mắt nhìn một cái, tiến lên một bước, nhìn chằm chằm bạn tốt, dùng giọng nói trầm trầm của mình hỏi một câu: “Quyết định rồi?”
Đôi chân dài của Tống Văn Cảnh vững vàng đứng trên mặt đất, thật lâu sau mới lên tiếng: “Đúng thế, quyết định rồi.”
May mắn vợ của anh có người bên cạnh bảo vệ, Tống Văn Cảnh thở ra một hơi dài. Trên thực tế so với suy nghĩ của Tống Văn Cảnh không giống nhau.
Diệp Mạn Tinh cảm nhận được anh hai của mình hình như đang gặp nguy hiểm, cô đã nhờ anh Canh Tứ và anh hai đang ở trang trại Hà Thành suy nghĩ biện pháp xem có thể đi gặp anh cả trước không.
DTV
Bên người của cô chỉ còn có Thẩm Nhuyễn Linh. Hai ngày sau, liên tục hai đêm Diệp Mạn Tinh ngủ không ngon giấc, cô và Thẩm Nhuyễn Linh cùng nhau xuất phát đi đến Hạ Thành.
Tuy nhiên, tình hình lúc này có vẻ không hợp lý, lúc này trời đã tối, Thẩm Nhuyễn Linh cảm thấy rằng có người đang đi theo các cô.
Nhà ga này ở nơi khá hẻo lánh, phải đi qua một đoạn đường núi, đường quốc lộ mới có thể đến thành phố, hai người cần tìm một nhà khách gần nhất ở một đêm, sau đó chờ anh hai tới đón. Trước khi đến cô đã điện thoại thông báo cho anh hai.
Thẩm Nhuyễn Linh thuê một cái xe kéo cho Diệp Mạn Tình ngồi lên, còn cô ấy chạy đi đánh lạc hướng mấy người theo đuôi: “Đi thẳng đến nhà khách gần nhất.”
Nhìn thấy bầu trời đen như mực, đột nhiên có người đuổi theo, chú kéo xe sợ hãi hét lên: “Này, này, mau báo cảnh sát đi.”
Con mẹ nó thật đáng sợ, chú ấy nhìn thấy có vài bóng người chạy theo, trong tay mấy người còn cầm đao. Nếu không phải nhìn thấy đây là một cô gái đang mang thai, lớn lên còn xinh đẹp, chú ấy cũng không muốn kéo xe nữa, thật quá dọa người rồi.