Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-10-19 06:24:37
Lượt xem: 55
Anh bạn này phải thích em dâu đến nhường nào thì tính tình mới có thể thay đổi trở nên ngại ngùng như vậy?
Đây chính là một thỏa thuận tốt đẹp, khi làm nhiệm vụ, ở trên đường đi có thể tùy ý cứu ra một cô gái muốn gả cho sĩ quan?
Triệu Chiêu Hoa bốc một nắm đá, đập nát thành đá vụn, anh ấy cười một tiếng:
“Xem ra em dâu của tôi là một người không đơn giản nha."
“Đây xem như là chuyên tốt, anh không chuẩn bị cho ba mẹ vợ biết chuyện này sao?"
Anh ấy cũng chỉ là thuận miệng thì hỏi, nếu một đại nam nhân muốn làm một việc gì đó, mà còn phải thông báo cho mọi người, anh ấy lại phải chạy đến mắng má nó..
Tống Văn Cảnh hiển nhiên không phải là người như vậy. Thân hình cao lớn của anh đứng thẳng tắp, bỗng nhiên lỗ tai run lên, quay sang nói với Triệu Chiêu Hoa:
“Anh hai, tôi đi thì thuận tiện hơn, chờ khi em trai tôi ra, chúng ta sẽ lên đường luôn hôm nay."
Triệu Chiêu Hoa cười một tiếng, muốn cho anh đi nha, cái gì mà thuận tiện chứ? Đi làm thủ tục thì nói là đi làm thủ tục. Ước chừng hơn mười phút sau, trong nhà nghe nói chú út cũng tới, hai cái củ cải nhỏ ngay lập chạy ra ngoài kêu to:
“Chú út."
Vừa chạy ra, đừng nói đến việc không thấy được chú út đâu, ngược lại bọn trẻ nhìn thấy khuôn mặt dọa người của Triệu Chiêu Hoa, ngay lập tức oa một tiếng bị dọa khóc.
Khóe miệng Triệu Chiêu Hoa bất đắc dĩ mà giật giật:...?
Tống Văn Lâm từ trong nhà đi ra tới, không thấy anh trai đâu:
“Anh Triệu anh trai em đi đâu rồi”
DTV
Triệu Chiêu Hoa vỗ vỗ tay, tùy tiện lấy từ trong lòng n.g.ự.c ra mấy viên kẹo đường, đưa cho hai đứa cái củ cải nhỏ:
“Chú út các cháu, đi tìm cách để đón ba mẹ các cháu về rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-229.html.]
Nữu Nữu và Tráng Tráng nghe được thì ngẩn người:
“Không phải ba mẹ của cháu không về được ạ?”
Triệu Chiêu Hoa cười hắc hắc, nhéo lỗ tai cái tiểu gia hỏa một chút, tự tin cười nói:
“Chú út của các cháu, nhất định là có thể giúp được, mau đi vào đi nga."
Anh ấy ước lượng thời gian, cũng không kém bao nhiêu, quay sang Tống Văn Lâm nói:
“Đi thôi."
Ngay cả Tống Văn Lâm cũng không biết anh trai mình có ý định đi nông trường gặp chị dâu, cậu nhìn thấy mẹ Diệp đứng ở cửa cũng đang choáng váng giống cậu, còn lại hai đứa trẻ đang hưng phấn nói:
“Ba mẹ sẽ trở về, ba mẹ sẽ trở về!"
“A a a dì út thật tốt! Vê sau chúng ta sẽ chăm em bé cho dì út!"
Tống Văn Lâm nhìn thấy mẹ Diệp kích động chạy tới, muốn hỏi có phải sự thật hay không? Mẹ Diệp có khi nào khi nào thất thố quá như vậy? Thật sự vừa khóc vừa cười hỏi.
Cậu không muốn trả lời, tóm lại không thể mỗi lần đều là mẹ Diệp đối xử với bọn họ như kiểu dạy bảo con cháu, đặc biệt là cảnh tượng thím Diệp nói chị dâu, cậu còn nhớ rõ như in, để bà lo lắng mấy ngày thì có sao? Trên đường rời khỏi nhà họ Diệp, khi cậu gặp được Tống Văn Cảnh làm mọi việc thuận lợi trở về, Triệu Chiêu Hoa đang cười nhạo anh chàng này.
Mấy người đi đến trấn, Tống Văn Cảnh luôn nghĩ rằng để tìm được tin tức vợ của mình sẽ không nhanh như vậy, nhưng giọng nói của Cố Nguyên lại rất kích động:
“Tìm được tin tức của chị dâu rồi!”
Cố Nguyên nói với vẻ mặt như muốn xem kịch vui:
“Nhưng mà tin tức khả thi có gần chục cái, cậu xem cậu muốn đi tìm ở đâu trước?"
Thình thịch, thình thịch.