Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 228
Cập nhật lúc: 2024-10-19 06:24:35
Lượt xem: 38
Vết sẹo trên mặt của Triệu Chiêu Hoa có màu đỏ tươi, nhìn qua trông rất đáng sợ, vết sẹo này rất có tác dụng trong việc ngăn cho trẻ con không khóc nữa.
Anh ấy nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Văn Cảnh, sắc mặt trầm xuống, nghiêm trọng nói:
“Bệnh tình của anh có ổn không?"
DTV
Trong ánh mắt anh ấy ẩn ẩn một chút lo lắng. Đôi mắt đen như mực đang cuồn cuộn cảm xúc hỗn loạn của Tống Văn Cảnh hơi nhíu lại, anh lắc đầu:
“Vẫn có thể chiến đấu được.”
Triệu Chiêu Hoa cảm thấy không biết nói gì:...?
“Cậu đến đơn ly hôn cũng viết rồi, còn tới đây lấy hộ khẩu để đi đăng ký?”
Thời buổi này chuyện thần kỳ có nhiều như vậy sao, chuyện thần kỳ bên người anh bạn này của anh ta đặc biệt nhiều.
Anh ta trông khá tự tin, nói:
“Chưa nói đến vận khí may mắn của anh, chỉ cần có tôi ở đây, chắc chắn sẽ tìm được em dâu trở về, anh vẫn nên chú ý tới cảm xúc của mình, trên phương diện tâm lý bị thương, anh chỉ có thể dựa vào chính mình mà chịu đựng thôi."
“Được rồi.”
Tống Văn Cảnh lần lượt ném tàn thuốc xuống, trên mặt anh lại không nhìn ra cảm xúc gì biến hóa, Triệu Chiêu Hoa có chút suy tư. Cuối cùng anh ấy hỏi:
“Gia đình em dâu có chuyện gì, anh đã lo liệu giúp em ấy chưa?"
Đôi mắt thâm thúy của Tống Văn Cảnh hơi ngừng lại, cuối cùng anh lắc lắc đầu:
“Về việc liệt chân của cha vợ, tôi cũng không có biện pháp gì cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-228.html.]
Anh không phải bác sĩ, cũng đã thử tìm chuyên gia hỏi qua, bất kể chuyên gia có giỏi đến đâu anh đều nhận được câu trả lời: Nếu không có cảm giác gì, tức là phản ứng của thần kinh không có chút nào, cho dù là thần tiên tới cũng không có biện pháp nào chữa trị.
Triệu Chiêu Hoa suy tư gì đó:
“Nghe nói anh trai và chị dâu của em dâu còn ở nông trường Đông Bắc, anh cũng không có thời gian đi giải quyết? Anh có muốn sau khi tìm được em dâu, tôi sẽ đến đó thay anh?"
Tống Văn Cảnh cảm thấy lửa giận của anh được dịu đi một chút, anh hơi hoãn cười cười, cho dù nụ cười đó không quá chân thật, nhưng dù sao cũng là cười, anh nói:
“Cảm ơn anh hai."
Sau đó anh lại lắc đầu, giọng điệu bớt thờ ơ và xa cách hơn một chút, nhiều hơn một chút nhẹ nhàng:
“Thủ tục ở bên nông trường đã xong rồi, nhưng vấn đề là quê quán bên này yêu cầu phải có giấy tiếp nhận, với cả giấy xác nhận của lữ đoàn, nên tôi phải tự mình trở về một chuyến.”
Triệu Chiêu Hoa đứng thứ hai, so với Tống Văn Cảnh tuổi còn lớn hơn một vòng, lúc trước là đội trưởng của doanh trại Tống Văn Cảnh. Vết sẹo kia của Triệu Chiêu Hoa tựa như hơi giật giật lên, chính xác mà nói, là do khi anh ấy cử động khóe miệng, đã kéo vết sẹo đung đưa.
Anh ấy trừng mắt nhìn bạn tốt, dở khóc dở cười:
“Vậy anh không đi xin giấy chứng nhận đi, tự mình tới đây làm gì?”
Thấy ánh mắt của anh thỉnh thoảng liếc về phía nhà họ Diệp, Triệu Chiêu Hoa cuối cùng cũng có một suy đoán:
“Không phải là anh sợ em trai của mình không lấy được hộ khẩu của em dâu đấy chứ?"
Triệu Chiêu Hoa vừa thấy biểu cảm trên mặt của bạn tốt cứng đờ, anh ấy không nhịn được, bịch một tiếng liên ngồi xuống mặt đất, bàn tay dày thịt vỗ vỗ vào hòm đá ở bên cạnh làm cho cục đá hơi hơi lung lay.
Ha ha ha.
Anh ấy lắc đầu:
“Anh cũng quá giống đàn bà rồi, từ khi nào mà anh làm việc lo trước lo sau như vậy, quả thực như là một người khác thay thế vào.”