Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 226
Cập nhật lúc: 2024-10-19 06:24:32
Lượt xem: 48
Ý của anh trai là nói cô là người không có gia giáo gì phải không, Tống Văn Thư thật sự muốn khóc. Chưa kịp nói gì thì anh trai đã cầm thư mà mẹ Tống đưa cho đi vào phòng, đóng cửa một tiếng rầm.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, mẹ Tống đứng ở bên ngoài lo lắng muốn chết, bà nhìn rõ ràng trong mắt con trai của mình hằn lên tia máu.Không biết làm gì khác, bà nhờ đứa con út mang thức ăn vào.
Tống Văn Lâm bưng cơm tối đi vào phòng, cậu nhìn thấy anh trai của mình đang yên lặng ngồi ở trên ghế, một tay cầm bút một tay cầm giấy viết thư, viết gì đó trên giấy lưu loát.
“Anh à, ăn cơm trước đã.”
Cậu đi qua, cũng không thấy rõ trong thư viết cái gì, chỉ thấy trên đâu thư có viết 'hiệp nghị xx'.
Cậu cũng không biết đó là hiệp nghị gì, nhưng chị dâu đang mang thai lại bỏ nhà đi, anh trai từ khi trở lại cũng không nói tin tức gì, cho nên cậu cố ý đè nén lại hỏi:
“Anh, anh có tra được chị dâu đã đi đâu không?"
“Chị ấy đang có thai, hai ngày trước còn có người đến nhà mình buông lời hung ác như muốn tìm chị dâu gây chuyện, đã bị mẹ dùng cái chổi đánh chạy.”
Cậu nói chuyện nhưng vẫn thấy anh trai đang tập trung viết gì đó.
Cậu thực sự khó xử hỏi:
“Anh, có người tìm đến nhà mắng mỏ chị dâu, anh nói xem, chị dâu có thể gặp chuyện ở bên ngoài rồi phải không?"
DTV
Khi cậu thốt ra lời này xong, toàn bộ độ ẩm trong phòng đã bị giảm đi đáng kể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-226.html.]
Tống Văn Lâm cũng sợ anh trai mình, nhất là bây giờ, sắc mặt của anh bỗng nhiên âm trầm đen kịt lại, quá dọa người.
Cậu lui ra xa hai bước, dần dần lui tới gần cửa, cuối cùng đem tin tức hỏi thăm gần đây nói ra:
"Anh à, anh hai nhà họ Diệp đưa thư giới thiệu, sự thật là chạy đến nông trường Đông Bắc, mục đích là thăm người thân"
“Nhưng thư giới thiệu của chị dâu, em viết hộ chị ấy mấy trang, lại là gửi cho quân đội.”
Ngập ngừng một chút, cậu cũng không chắc chắn nói:
“Nhưng mà, lúc đầu chị dâu nói muốn mở thư giới thiệu, em không biết chị ấy có mở thư giới thiệu nào nữa không."
Nói tới đây, Tống Văn Lâm lại cảm thấy anh trai của cậu có chút đáng thương, rõ ràng chị dâu không tin tưởng anh trai cho lắm. Mặt khác, cậu còn nói cho anh trai một tin tức bùng nổ:
“Đúng rồi anh à, em còn hỏi được, anh trai của chị dâu cũng cùng nhau trở về. Cụ thể có đi cùng với chị dâu hay không thì em cũng không biết."
Thốt ra lời này xong chính là lúc đem phòng ở oanh tạc. Cậu thấy anh trai không viết chữ nào, ngẩng đầu lên nhìn cậu, biểu cảm trên khuôn mặt là biểu cảm trước nay cậu chưa từng thấy, mặc dù vẫn rất lạnh lùng, nhưng trong con ngươi đen kịt kia, tựa như có gì đó đang cuồn cuộn dâng lên. Thật lâu sau, cậu mới nghe được giọng nói như đang cố gắng chịu đựng của anh trai:
“ Em muốn nói cái gì?"
“Không, anh à, anh hai họ Diệp đang ở cùng chị dâu, ý của em là, chúng ta phải tìm được chị ấy càng sớm càng tốt, chị ấy đang mang thai, một mình ở bên ngoài nhiều thêm một ngày là nhiều thêm một nỗi lo.”
Cuối cùng, Tống Văn Lâm sợ hãi, không dám chọc anh trai nữa, cậu cảm thấy nếu nói thêm gì nữa, anh trai sẽ mất khống chế.
Tống Văn Lâm không biết đêm đó anh trai cậu suy nghĩ điều gì, cũng không biết anh có ngủ không, buổi tối anh đi ra ngoài một chuyến, buổi sáng ngày hôm sau, tia nắng ban mai mới vừa hừng đông, bên ngoài đã nghe được tiếng động.