Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 218
Cập nhật lúc: 2024-10-19 06:24:20
Lượt xem: 88
Sau đó, cô giải thích rằng cô đã cảm thấy không thoải mái kể từ khi kết hôn. Vì vậy sau khi có thai, cô muốn anh trở về để ly hôn nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu ly hôn.
Vì anh không chịu ly hôn, cô ở nhà đợi anh trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Thời gian qua cô rất bứt rứt, liên tục gặp ác mộng, dẫn đến khủng hoảng, lúc nào cũng nóng lòng chờ anh trở về.
Anh vì sợ mẹ và người nhà lo lắng, cũng không muốn làm họ buồn nên lấy danh nghĩa nhập ngũ ra đi, còn nói rằng sẽ ở bên ngoài đợi đến khi đứa trẻ ra đời. Anh ở bên ngoài đã có người ở bên chăm sóc, không cần lo lắng cho anh.
Còn về việc có muốn giấu người nhà hay không thì tùy anh lựa chọn, dù sao cô cũng đã cố gắng hết sức để mẹ chồng vui lòng. Thân là đàn ông để cho mẹ phải đau lòng thì anh phải có trách nhiệm.
Ông nội Tống đọc xong thư, tâm trạng rối bời.Sau đó lần lượt đưa thư cho cha Tống, cuối cùng là mẹ Tống. Mẹ Tống nhìn thấy bức thư, trong đó toàn là câu 'Con sợ làm mẹ chồng buồn'.
Mẹ Tống cầm bức thư mà tay run lên, lòng như bị đè nén, sống mũi cay cay, nước mắt giàn giụa. Con dâu làm tất cả những chuyện này vì sợ bà buồn.
Cô con dâu luôn cho rằng mình khó tính hóa ra lại đáng tin cậy hơn con gái ruột của mình. Hơn nữa khi đọc thư, con dâu cứ nói là gặp ác mộng, mơ thấy có chuyện không hay nên buộc phải trốn ra ngoài sinh con.
"Ôi!”
Mẹ Tống không kìm được nước mắt.
Bức thư vô tình được chuyển đến chú hai Tống. Chú hai Tống vừa thấy suýt chút nữa ớn lạnh. Sao lại có chuyện một phụ nữ mang thai ngày ngày gặp ác mộng, sau đó lén lút trốn ở bên ngoài để sinh con?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-218.html.]
DTV
Chú hai Tống trước nay chưa từng đánh vợ, lần này tức giận đến mức tát thím hai Tống một cái thật mạnh:
“Vợ hiền đức thì chồng ít gặp họa. Vì cô mà cả nhà này đều không yên”.
Thím hai Tống hoàn toàn sững sờ, nhìn người chồng chưa từng nặng lời với mình, không thể tin được mà hét lên:
"Anh dám đánh tôi sao? Chỉ vì con tiểu yêu tinh đó sao?"
Cha Tổng vốn không thích nhúng tay vào chuyện gia đình, nghe vậy liền cau mày:
"Các anh chị em, Tinh Tinh dù gì cũng là con dâu cưới hỏi đàng hoàng, sao các người cứ gọi con bé là 'tiểu yêu tinh'?"
Mẹ Tống đọc thư mà mắt sưng lên vì khóc. Bà nghe đến đây thì không chịu nổi nữa, chạy tới tát thím hai Tống một cái:
“Thím hai có biết Văn Cảnh của tôi đang ở trên chiến trường và sẽ c.h.ế.t bất cứ lúc nào không?"
"Nó đi chinh chiến mấy năm không có tin tức gì. Mấy năm trước tôi còn bảo nó về kết hôn, nó sống c.h.ế.t cũng không chịu."
Đôi mắt mẹ Tống đỏ hoe vì khóc, càng nói nước mắt càng chảy dữ dội: "Thím hai có biết chúng tôi lo lắng con trai sẽ c.h.ế.t trong nháy mắt không? Cả nhà đều muốn nó vì tương lai của nhà họ Tống, nhưng nó cũng là một người bình thường, tại sao không thể lập gia đình đàng hoàng, có vợ con như người khác?"
Tay mẹ Tống run rẩy. Bà chỉ vào mình, giọng thổn thức:
“Tôi là một người mẹ, không biết con trai mình sẽ c.h.ế.t lúc nào, vậy tại sao tôi không thể có một đứa cháu cùng m.á.u thịt với con trai mình?"