Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 195

Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:16:21
Lượt xem: 61

Cô cười cười rồi thay đổi ý, trước khi đi, cô sẽ để lại một lá thư cho gia đình để tránh cho người trong nhà lo lắng.

Đúng vậy, chính là người bên cạnh hoa đào tỉnh.

Thay vì chấp nhận sự tồn tại của người chồng trước thì hoa đào tinh lại tiếp nhận cha mẹ chồng và em chồng trước.

Nếu mà để Tống Văn Cảnh biết, sợ là anh sẽ tức giận rất nhiều ngày.

“Văn Lâm, cháu tìm được thứ gì tốt về không?"

Tống Văn Lâm vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy thím hai thò đầu nhìn chằm chằm vào cửa, có lẽ là bà ta sợ không được chia thứ gì tốt.

“À, hái được rất nhiều nấm, còn có không ít hoa sơn trà và ô mai, thím hai có muốn lấy không ạ?” Tống Văn Lâm vô cùng đê tiện mở cái gùi ra trước mặt thím hai.

DTV

Thím hai xì một tiếng, bà ta không có hứng thú mà xoay người rời đi.

Diệm Mạn Tình trồng Thiết Bì Thạch Hộc và Linh Chi cùng một chỗ với hoa đào, chợt cô nghe thấy tiếng gào thét của em chồng ở bên ngoài vang lên.

Mẹ Tống vừa đánh con trai vừa mắng: “Đêm hôm khuya khoắt, con cho rằng con là anh của con à, có nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”

Tống Văn Lâm vừa tránh vừa kêu “Chị dâu cứu mạng”.

Mẹ Tống hùng hùng hổ hổ nói cho dù Thiên Vương Lão Tử tới thì bà ấy cũng không tha cho cậu.

Diệp Mạn Tinh đứng dậy đi ra ngoài, cô đứng ở cửa gọi một tiếng: “Mẹ”.

Mẹ Tống lập tức vứt cây gậy xuống, bà ấy “Ôi” một tiếng rồi cười hỏi: “Tinh Tinh đói bụng rồi hả?” Tống Văn Lâm ở bên cạnh yên lặng khinh bỉ mẹ ruột của mình tự vả miệng, mẹ cậu tiêu chuẩn kép thật đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-195.html.]

Thím hai đi ngang qua lại đứng bên cạnh mắng một câu, chị dâu cả điên thật rồi mà, vậy mà lại đối xử với con dâu tốt hơn con trai ruột.

Lời còn chưa nói ra thì đã nghe được một giọng nói quen thuộc vọng ra từ trong sân: “Chú Tống, em gái của cháu có ở đây không?”

Trong sân truyền đến tiếng của anh hai Diệp và cha Tống. Hôm nay là cuối tuần nên cha Tống được nghỉ, ông ấy chạy cả một đêm, lúc này vừa rửa mặt, đang định ngủ bù một chút rồi dậy sớm để hoàn thành nốt công việc.

Công việc của chủ nhiệm văn phòng công xã thật sự nhiều không kể xiết mà còn không dễ dàng chút nào.

"Tinh Tinh, anh hai con tới rồi."

Cha Tống ở ngoài sân gọi một tiếng, Tống Văn Lâm lập tức dẫn anh hai Diệp đi gặp Diệp Mạn Tinh. Diệp Mạn Tinh có chuyện quan trọng muốn nói với anh hai Diệp nhưng những lời này không thể nói ở trong nhà, cô lấy lý do đến trạm y tế kiểm tra thân thể để ra ngoài với anh hai.

Cân nhắc một phen, anh hai Diệp nhìn em gái được nuôi ngày càng trắng nõn, nhỏ giọng hỏi: “Em gái, em cố ý nhờ anh tìm người, có phải có chuyện gì rồi không?"

Diệp Mạn Tình gật đầu, cô ngước mắt nhìn anh hai của nguyên thân, khi không cảm nhận được bất cứ ác ý nào trên người anh ấy, lúc này cô mới cân nhắc hỏi thử: “Anh, em muốn ra cửa một chuyến, anh có thể 808034 tìm một người đáng tin cậy làm vệ sĩ cho em được không?"

“Là đồng chí nữ thì càng tốt.”

Anh hai Diệp suýt nữa đã trượt chân.

Thiếu chút nữa anh hai Diệp đã sợ đến nỗi nổi điên.

"Em gái, em bị ấm ức phải không? Bây giờ bên ngoài cũng không an toàn cho lắm, một thai phụ như em đi ra ngoài làm gì?" Anh hai Diệp lắc đâu như trống bỏi, suýt nữa đã bị em gái dọa cho bật khóc.

Có cần phải nói tin chấn động như vậy không?

Hiển nhiên là hoa đào tỉnh đã có sẵn lời giải thích: "Anh, mấy ngày trước em nằm mơ, mơ thấy anh cả và chị dâu xảy ra chuyện, em muốn đi nông trường thăm bọn họ, nhưng bây giờ em đang mang thai, một mình không an toàn, thế nên em muốn tìm người."

Loading...