Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:16:17
Lượt xem: 75
Nhưng lần này...
Anh vẫn không biết rằng Diệp Mạn Tinh sợ ảnh hưởng đến dục vọng của mình, cố ý kéo dài khoảng cách của hai người. Hoặc là nói, tự mình ngăn cản ảnh hưởng của hương hoa đào trong cơ thể Tống Văn Cảnh.
Cũng chỉ có lúc công kích Trân Kiều Kiều, loại hương hoa đào này mới ảnh hưởng đến anh lân nữa.
Đại khái là được anh trai thần tiên nhắc nhở, hai ngày sau Tống Văn Lâm cũng lười xuống ruộng làm việc, mà đi vào trong núi tìm thứ gì đó thú vị cho chị dâu.
Trước khi ra cửa, Tống Văn Lâm còn hỏi cô: "Chị dâu, chị chỉ cần sơn trà, ô mai thôi sao? Có cần cái khác không?"
Diệp Mạn Tinh dở khóc dở cười: "Em cẩn thận một chút nhé. Chị nghe mẹ nói trên núi rất nguy hiểm, em đừng vào sâu quá đấy.”
Tống Văn Lâm nhìn chị dâu một lượt từ trên xuống dưới. Cậu thấy đôi mắt trong suốt của cô đẹp thì có đẹp, nhưng sự coi thường như vậy vẫn khiến cậu khó chịu: "Em cũng không tệ hơn anh trai em bao nhiêu đâu.”
Nghẹn một hơi, lân này Tống Văn Lâm tiến sâu vào trong núi. Vừa vào trong, Tống Văn Lâm đi đến nơi nguy hiểm hơn ngay.
Nói ra cũng lạ, mấy lân này vào núi, em chồng càng ngày càng muộn mới trở về. Ấy vậy mà thứ bảy hôm nay lại đi cả tối không về, cả nhà suýt chút nữa bị dọa điên.
Cả nhà đều hồi hộp lo lắng. Đêm hôm khuya khoắt, cha Tống còn dẫn người lên núi tìm người.
Ngay cả mấy người cha Tống phụ đi tìm cũng không trở về, không khí trong nhà họ Tống khá căng thẳng.
DTV
Có điều lúc Tống Văn Lâm ra ngoài, Diệp Mạn Tinh cũng không cảm nhận được em chồng sẽ gặp nguy hiểm, nên cũng cảm thấy bớt lo đôi chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-193.html.]
Thế nhưng thím Hai lại chua ngoa nói xấu cô không ít. Ai ngờ lúc trời sáng, vẻ mặt Tống Văn Lâm đây hưng phấn mà trở về. Vừa vào, đã đập cửa phòng cô vang lên mấy tiếng bôm bốp: "Chị dâu, chị dâu, chị đoán xem em tìm được cái gì này?"
Diệp Mạn Tinh vội vàng từ trên giường ngồi dậy, xoa đôi mắt m.ô.n.g lung đang ngái ngủ. Cô màu chóng mặc quần áo đàng hoàng mới để cậu đi vào: "Cái gì vậy?"
Mấy người cha Tống đều không nghỉ ngơi, mẹ Tống ở bên ngoài cầm cây gậy muốn đánh cậu, bị cha Tống phụ ngăn lại. Cả nhà ngồi ở phòng ngoài hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác cũng không nguôi.
Diệp Mạn Tình dám thề với bản chất đào hoa của mình rằng cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy từ em chồng. Ánh mắt đó sáng đến mức có thể thắp sáng cả một tòa tháp. Nó thực sự rất sáng.
Tống Văn Lâm mang theo một cái giỏ đây phấn khích đi vào. Thật sự là kéo cái gùi đi vào, vừa vô, cũng không quan tâm chị dâu có ngủ ngon hay không, đã lấy ba viên linh chi cậu lấy được, đổ một sọt nấm cùng sơn trà, ô mai ra cho cô.
Ánh mắt Diệp Mạn Tinh sắp hoa mắt rồi.
Chủ yếu là dáng vẻ của em chồng như chú cún nhỏ dâng bảo vật. Ánh mắt cậu vô cùng nóng bỏng, trông mong nhìn cô: "Chị dâu, cho chị trước chọn. Chị xem thử thấy có vui không?" Tiểu Đào Hoa tinh cho rằng mình nghe lâm:...
Vậy nên cậu mang nhiều đồ quý như vậy vào, chính là vì lấy lòng cô sao?
Tâm trạng của Diệp Mạn Tình rất bất ngờ.
“Đây là linh chi phải không?"
Đào hoa tinh là có thể cảm nhận được tâm trạng của con người, em chồng của cô chắc chắn có một trái tim của Xích Thành. Không phải ngưỡng mộ, mà là cảm giác đối xử tốt với người nhà.
Diệp Mạn Tinh hỏi cậu: "Linh chi và hoàng đằng của em chắc có thể bán được không ít tiền nhỉ?"
Tống Văn Lâm cười hì hì nói: "Biết mà, hẳn là có thể lên đến bốn, năm trăm đồng đấy. Nếu như có chợ đen, em nghĩ nó có thể hơn cả nghìn cơ. Linh chi hẳn là phải hơn ba trăm năm tuổi."