Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 191
Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:16:14
Lượt xem: 48
“Vậy con đi ngay đây." Tống Văn Lâm chạy rất nhanh.
Tống Văn Lâm đau lòng vò đầu bứt tóc: Thật giống chị dâu, thật sự rất khó dỗ, trong lòng cũng khó chịu theo.
Nhiệm vụ khẩn cấp lân này của Tống Văn Cảnh là một nhiệm vụ cứu hộ lũ lụt vô cùng nguy hiểm. Một đoạn
đường sắt rất dài đều bị ảnh hưởng, có thể nói là khá khó khăn, tất cả các sĩ quan có kinh nghiệm từ quân đội
địa phương và học viện quân sự đều được điều động đến.
Sở dĩ anh bị điều động trở về sớm là vì trước đây anh ta đã từng tham gia nhiều nhiệm vụ như vậy.
Phục vụ nhân dân thực sự không phải là một câu nói suông. Tất cả những người tham gia cứu viện, đã không chợp mắt được cái nào suốt năm sáu ngày qua.
Chờ sau khi vớt hết tất cả người bị thương và thông cầu đường sắt, các sĩ quan tham gia cứu viện tập thể được nghỉ một ngày, để cho họ trở ngủ và nghỉ ngơi.
Lúc Tống Văn Cảnh thức dậy cũng đã là buổi chiều ngày hôm sau, vừa tỉnh lại, chợt nghe bạn cùng phòng nói trong nhà anh có người gọi điện thoại tới.
Tối hôm qua Vu Tư Bác vừa nhìn thấy anh đều giật nảy mình. Khuôn mặt đây râu ria, hai mắt xanh đen, quanh mắt đều là tơ máu, làm sao nhìn ra được nét ngũ quan anh tuấn chứ?
Điều này chứng tỏ, trai đẹp cũng có thể trở nên xấu xí.
Có điều Vu Tư Bác lại không chê cười anh, dù sao tham dự nhiệm vụ cứu hộ cũng là vinh hạnh.
Hơn nữa cái tên này, sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần gần như phấn chấn, dường như lại có thể đại chiến thêm mấy ngày mấy đêm nữa.
Tên này quả đúng là không thể so sánh với người ta mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-191.html.]
“Ai gọi vậy?” Tống Văn Cảnh khoác lên mình bộ quân phục màu xanh lá. Dáng người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn nhét vào bên trong bộ quân trang, thoạt nhìn chỉ thấy dáng người thật xinh đẹp.
Vu Tư Bác nhìn đi chỗ khác và không so sánh với anh nữa: "Cậu đi xem đi, có khi là vợ cậu đấy.”
Nói đến đây, Vu Tư Bác bỗng nhiên nhớ tới người vợ này hình như còn bảo anh ta trở về ly hôn, lại ngượng ngùng nói: "Ngại quá, bên phòng điện thoại kia nói gọi từ quê của cậu đến, tôi cũng không biết là ai nữa." Đôi mắt sâu thẳm của Tống Văn Cảnh rất nhẹ nhàng liếc qua, sau đó Vu Tư Bác nhận ra rằng mình đã nói
sai rồi.
Anh ấy cho rằng bạn cùng phòng sẽ không nói nữa, qua hồi lâu sau mới nghe một tiếng “ừm”.
Vu Tư Bác ngạc nhiên: "Thật à? Hình như thái độ lúc trước của vợ cậu kiên quyết lắm nhỉ?”
Lúc trước nhìn anh chán chường như vậy thì biết vợ ở nhà ầm ĩ dữ dội cỡ nào, sao nhanh vậy mà đã giải quyết được rồi?
Người đàn ông cao ráo, ngũ quan tuấn tú, đường quai hàm lại càng đẹp đến kinh người. Loại chuyện gia đình như vậy anh sẽ không chia sẻ quá nhiều.
Vừa nghĩ tới vợ theo đến quân trại, người anh nóng lên ngay lập tức.. Anh cố gắng sự ngứa ngáy trong lòng, nhiều lắm còn nửa tháng thôi.
Vợ con nóng đến đâu giường, loại chuyện tốt đẹp giản dị không khoa trương như vậy, không ngờ có ngày, anh không chỉ không phản cảm, ngược lại còn cảm thấy rất tốt.
Thật ra đối với anh, cơ thể của cô vợ nhỏ là điểm hấp dẫn trí mạng, nhưng nghĩ đến vợ lại mang thai, theo lý thì anh không nên đón vợ đến nhập ngũ.
Anh sợ làm tổn thương cô...
Nhưng lân này trở về, ngửi mùi thơm trên người cô vợ nhỏ, xem ra không chịu nổi nữa?
“Vậy sau này, há chẳng phải chị dâu cũng sẽ bị anh ăn “chết” sao?" Vu Tư Bác thật hư hỏng, không khỏi cảm thán nói: "Uây không được nha, nếu ngày nào đó anh bị chị dâu ăn “chết” mới có trò hay để xem."
DTV
Đôi mắt Tống Văn Cảnh sáng lên, nhưng không đáp lại câu này.