Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:26:56
Lượt xem: 343
Tiểu Đào Hoa Tinh yên lặng hít sâu một hơi lạnh: ...? Sẽ có miếng bánh vô duyên vô cớ rơi từ trên trời xuống sao?
Hiện tại bỗng nhiên có người chủ động muốn đưa công việc cho cô, sắp xếp công việc cho anh hai?
Bánh từ trên trời giáng xuống, người bình thường sẽ bị đập đến choáng váng.
Nhưng cảm giác nguy cơ của Hoa Đào Tinh đã khiến cô kéo cảnh báo trong lòng lên cao nhất: Người đứng sau màn rốt cuộc là ai?
Hoa Đào Tinh: "Mẹ, lần trước bọn họ tới tìm con, nhưng bị con tránh đi."
"Tại sao con lại tránh?"
Bà Diệp hít một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa thét ra tiếng.
Đó là vị trí giáo viên trường tiểu học ở huyện thành đấy, chính là công việc mà có đốt đèn lồng cũng không tìm được.
Hiện tại trong thành phố một củ cải một cái hố, loại công tác có thể ăn lương thực công này, quả thực là gà mái đẻ trứng vàng.
Con bé này còn đẩy ra sao?
Bà Diệp chỉ cảm thấy toàn bộ n.g.ự.c đều đau, khóe miệng giật giật: "Hiện tại mẹ không muốn nói chuyện với con, con không quý trọng công việc thì thôi, anh hai con nhất định phải có việc làm."
Bốn bát cơm vàng của những năm 1970 và 1980: Đeo ống nghe, cầm vô lăng, cán bộ nhân sự, nhân viên bán hàng.
Cầm vô lăng chính là tài xế lái xe, mẹ Diệp đau lòng đến nỗi mắt đã đỏ lên, Diệp Mạn Tinh nghiêm túc suy tư một phen nói: "Mẹ, đối phương cũng nói, muốn sắp xếp công việc cho chúng con, điều kiện tiên quyết là con ly hôn trước."
“Vậy mẹ có bao giờ nghĩ tới, nếu chỉ vì ba làm người tốt, muốn sắp xếp công việc cho chúng con, vậy tại sao con lại phải ly hôn?"
Bà Diệp trợn to hai mắt, chén sứ trong tay đặt mạnh lên bàn.
Bà vừa định nói chuyện, đã nghe con gái nhỏ nhẹ nói: "Mẹ, mẹ đã từng nghĩ qua chưa, con và Văn Cảnh là quân hôn, phá hoại hôn nhân quân đội sẽ phải ngồi tù, con..."
Diệp Mạn Tinh biết, hiện tại bộ đội kỳ thật phải làm báo cáo kết hôn trước, bộ đội thẩm tra qua mới có thể xác nhận giấy chứng nhận kết hôn.
Cô và nam chủ tất nhiên không có chứng nhận, trong nguyên tác cô vợ c.h.ế.t sớm cho đến khi c.h.ế.t cũng chưa từng lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với nam chủ.
Nhưng giờ đây, tiếng chuông báo động nhỏ trong lòng cô đang ong ong vang vọng khắp đầu, cô đành phải triệt để bỏ đi tâm tư đó của mẹ Diệp.
Bà Diệp tức giận đến nắm chặt tay, giọng nói bén nhọn: "Được, vậy con cứ đưa mẹ đi tù đi, trước khi con kết hôn đã đáp ứng sẽ sắp xếp công việc cho anh hai con, hiện tại đã gả đi, con không thèm quan tâm chuyện trong nhà nữa sao?"
Bà nói xong, nước mắt lại bắt đầu như vỡ đê, còn lải nhải oán giận, lúc trước nuôi dưỡng cô như thế nào, yêu chiều cô ra sao.
Hoa Đào Tinh cũng không có tình cảm gì với mẹ ruột nguyên thân, nhưng cô chiếm cứ thân thể nguyên thân, cô muốn báo ơn thân thể này.
Cô lại một lần nữa đẩy trà hoa nhài qua, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay mẹ Diệp, nhẹ nhành nói: "Mẹ, anh cả và chị dâu vốn có vấn đề, mặc kệ là công việc gì, đều sẽ bị ảnh hưởng, vậy vì sao từ trên trời lại giáng xuống công việc tốt như vậy?"
“Con gái mẹ xinh đẹp, nhưng cũng không hồng nhan họa thủy đến nỗi đã kết hôn rồi, còn có miếng bánh lớn như vậy từ trên trời giáng xuống."
Giọng Diệp Mạn Tinh rất nhỏ nhẹ, nhưng lại có lực xuyên thấu, trong nháy mắt đã xuyên thấu vào trong đầu óc tối tắm mờ mịt của mẹ Diệp.
"Mẹ à, công việc tuy rằng quan trọng, nhưng mẹ muốn đẩy anh hai đến con đường giống anh cả sao?"
Rốt cuộc cũng có thể làm nguội lại trái tim nóng rực của mẹ Diệp.
Bà ấy đỏ mắt vì công tác, thế nhưng, mỗi câu nói của con gái đều nổ tung trong đáy lòng bà.
Bà Diệp bị thuyết phục, nhưng bà vẫn không cam lòng vứt bỏ bát cơm vàng này, lạnh giọng nói mình sẽ trở về ngay, tìm hiểu hai phóng viên kia một chút, nếu không thành vấn đề sẽ đáp ứng công việc.
Hoặc là, để Tống Văn Cảnh sắp xếp công việc cho anh hai cô sớm hơn.
Hoa Đào Tinh trấn an mẹ Diệp xong, còn nói bà ấy ở lại Tống gia nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại trở về.
Mẹ Diệp chán ghét Tống gia, luôn cảm thấy tất cả bất hạnh trong nhà mình đều do Tống gia tạo thành, tất nhiên sẽ không ở lại Tống gia lâu.
Đầu này, Tống Văn Lâm nghe thấy mẹ chị dâu mới đến đã ném bom, nói có người muốn sắp xếp công việc cho anh hai của chị dâu, còn muốn chị dâu ly hôn.
Đầu hắn ong ong muốn nổ tung, chuyện này, chú em chồng không tiện nhúng tay vào, tất nhiên là chạy tới phòng bếp nói với mẹ Tống đang bận rộn nấu cơm.
Đôi mắt đào hoa giống như Tống Văn Cảnh trừng mắt nhìn đứa con trai út, giọng cũng lộ ra sự kinh ngạc: "Con nói thật sao?”
Tống Văn Lâm nói: "Có thể không? Mẹ, lúc anh đi nói như thế nào, nếu thật sự có cơ hội, đã nhờ vả..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-19.html.]
"Mẹ cũng không rõ chuyện này? Cha con và ông nội đã sớm đi huyện hỏi thăm..."
Chỉ là, thành phần gia đình Diệp gia quả thật có vấn đề, cũng không dễ dàng.
DTV
Mẹ Tống không tiện nói chuyện này, cũng biết không thể để cho bà thông gia mang theo phẫn nộ trở về.
Bà cũng không quan tâm đến chuyện nấu cơm nữa, vội vàng lau tay rồi đi gói 100 đồng tiền đã chuẩn bị trước trong phong bì, lại pha thêm hai ly nước đường nâu bưng vào.
Mẹ Tống vừa đi vào, đã đụng phải mẹ Diệp vội vội vàng vàng muốn ra cửa: "Bà thông gia..."
Mẹ Tống nhìn mẹ Diệp, sắc mặt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, Mẹ Diệp vừa định đưa tiền và nước đường đỏ qua, lại dừng lại.
"Không gánh nổi tiếng bà thông gia này của bà, con gái tôi đã gả vào nhà mấy ngày như vậy, Văn Cảnh lại chưa từng cùng nó trở về nhà mẹ đẻ."
Mẹ Diệp tay cầm trà hoa nhài và phong bì màu vàng, hừ lạnh một tiếng: "Nếu thật sự chướng mắt, đáp ứng kết hôn làm gì? Còn không bằng hai người sớm tách ra một chút thì tốt hơn..."
Mẹ Tống bị nói đặc biệt xấu hổ, bà làm nữ chủ nhiệm, ở đại đội cũng đặc biệt có địa vị, thật đúng là chưa từng bị chỉ vào mũi mắng như vậy.
Chuyện này, mẹ Diệp cũng không nói sai, vốn con trai nên cùng vợ về nhà mẹ đẻ, nhưng tối hôm đó đã bị bộ đội gọi đi.
Sau đó cũng định trở về, nhưng đại đội bỗng nhiên bị lũ cuốn, căn bản không đi được: "Bà thông gia, xin lỗi, chuyện này là chúng tôi không làm tốt, sau này tôi sẽ tự mình đưa Tinh Tinh về nhà mẹ đẻ..."
Bà tốt tính mà xin lỗi, nếu là trước kia, thật sự không thành thì không thành.
Hết lần này tới lần khác, sau đêm động phòng hôm đó con trai lại chờ suốt đêm để nói bà chuẩn bị nước nóng tắm rửa, có nghĩa là nó đã thích cô vợ nhỏ này.
Bà Diệp bị chặn một hơi, vừa định chửi ầm lên, làm gì có chuyện mẹ chồng cùng về nhà mẹ đẻ.
"Mẹ."
Diệp Mạn Tinh bỗng nhiên nói một câu, bà Diệp hừ lạnh một tiếng, ngay cả nước cũng không uống nữa đã đòi đi.
Mẹ Tống vội vàng đuổi theo, đem 100 đồng trong tay nhét qua, chỉ là mẹ Diệp đã bị cha Diệp mắng một trận, làm sao có thể nhận?
Lần gặp mặt này, tất nhiên tan rã trong không vui.
Bà Diệp kiên trì muốn rời đi ngay lập tức.
Diệp Mạn Tinh đành phải đưa bà ấy ra khỏi đại đội.
Mẹ Tống lo lắng cho con dâu, đành phải nói đứa con trai út của mình đi phía sau để đảm bảo an toàn cho chị dâu.
Cũng may Diệp gia và Tống gia tuy rằng ở hai xã, nhưng trời còn chưa tối, khoảng cách cũng không tính là quá xa, nhìn thấy mẹ Diệp lên xe trâu đi Diệp Mạn Tinh mới trở về.
Bởi vì mải nghĩ đến chuyện của người đứng sau màn này, một đường trở về cô tâm sự nặng nề, ai biết vừa mới đi tới bờ ruộng, lại thấy một bóng người đang đụng về phía này.
Tống Văn Lân phát hiện không đúng, vừa nhặt viên đá nhỏ lên chuẩn bị ném vào đầu gối đối phương, tránh cho chị dâu bị đụng ngã vào ruộng lúa sẽ lúng túng.
Nhưng Hoa Đào Tinh nhạy cảm, khi đối phương còn chưa đụng tới, thân thể đã nhẹ nhàng tránh qua.
Phốc.
Người tới không đụng Diệp Mạn Tinh vào ruộng lúa, ngược lại tự mình lăn vào ruộng lúa lạnh lẽo.
Từ trong ruộng lúa đột nhiên truyền ra một tiếng kêu to kinh thiên động địa: "Diệp Mạn Tinh, cô trốn cái gì, tiểu yêu tinh cô dựa vào thủ đoạn mà gả vào nhà đại đội trưởng, hiện tại cố ý đến bắt nạt thanh niên tri thức chúng tôi?"
Diệp Mạn Tinh còn chưa nói gì, đã nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm truyền đến, thì ra là nhóm thanh niên tri thức tan tầm.
Vừa nghe nói như vậy, liền vây quanh.
*
Mà trong bộ đội biên phòng, hôm nay Tống Văn Cảnh vừa chuẩn bị làm nhiệm vụ, lại nhận được một cuộc điện thoại đặc biệt.
Người điện là đồng đội đã chuyển nghề đến địa phương gọi tới, giọng đối phương lộ ra buồn bực:
"Đoàn trưởng Tống doanh, anh nói tôi giới thiệu hai công việc cho đồng chí Diệp, tôi vốn liên tục giới thiệu cho đối phương mấy công việc, nhưng mỗi một công tác đều bị ngăn cản."
Tống Văn Cảnh nắm c.h.ặ.t t.a.y nghe: "Ngăn cản?"
Chiến hữu không hiểu ra sao nói: "Đúng vậy đoàn trưởng Tống, đây cũng không phải là công việc đặc biệt gì, nhưng mỗi lần đều bị ngăn trở, chuyện này không đúng."
Đôi mắt thâm thúy lạnh lùng của Tống Văn Cảnh ngưng tụ thật sâu, một cô gái nhỏ dựa vào hạ thuốc để gả vào tìm nơi che chở cho nhà mẹ đẻ, lại có người có thể động đến sự sắp xếp của chiến hữu của anh?