Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:15:44
Lượt xem: 68
Lúc chìm vào giấc ngủ, Tống Văn Cảnh nghe trái tim càng lúc càng đập nhanh, - - sáng sớm liên dẫn vợ đi lãnh chứng.
Đại khái là quyết định xong, nmgười ngược lại bình tĩnh.
Đoàng đoàng đoàng.
Tối nay có lẽ là một đêm không bình yên.
Những tiếng gõ cửa đồn dập vang lên, Tốpng Văn Cảnh luôn luôn cảnh giác bỗng nhiên cảnh tỉnh: "Ai?"
Ngoài cửa vang lên thanh âm của lính vệ binh và chiến hữu: "Đoàn trưởng Tống, cấp tqrên có nhiệm vụ khẩn cấp, có việc quan trọng cần ngài trở về trước."
Trong lòng nóng bỏng, bỗng nhiên một chậu nước lạnh hắt xuống.
Tống Văn Cảnh bỗng nhiên đứng dậy buông vợ ra, mặc quần áo kéo cửa ra, ánh nắng ban mai vừa tới, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của anh.
"Nhiệm vụ gì?" Khi nào?"
Từ Thành Tân nhìn sắc mặt đoàn trưởng, biểu tình kia thật sự rất lạnh, lông tơ toàn thân anh ta đều không nhịn được dựng thẳng lên, chỉ đành há miệng, chỉ chỉ lính vệ binh ở cửa: "Chỉ nói là nhiệm vụ khẩn cấp, không nói cụ thể, đoàn trưởng Tống anh nhanh một chút đi. "
Anh ta cũng bị gõ cửa lúc nửa đêm.
Tống Văn Cảnh nhìn lính vệ binh của mình, thấy anh gật đầu, chỉ đành căng thẳng mặt: "Chờ tôi một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-171.html.]
Râm.
Cửa thoáng cái lại bị đóng lại, Tống Văn Cảnh một lần nữa đi tới trước giường, nhìn vợ còn chưa tỉnh, con ngươi thâm sâu lạnh lùng kia hơi ngưng tụ.
Anh cúi người, từ phía trên nhìn vợ, thanh âm khắc chế lại khắc chế, hạ thấp giọng nói: "Chờ anh học xong trở về liền dẫn em đi lãnh chứng, lại cùng anh đi theo quân."
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhẵn nhụi trước mắt, không biết còn đang mơ thấy cái gì trong giấc ngủ, má kia phồng lên, anh luôn luôn không thích cười, bỗng nhiên nhếch khóe miệng lên.
Anh nhịn lại nhịn, anh vốn nên đánh thức cô, lúc này lại luyến tiếc.
DTV
Trước khi rời đi, Tống Văn Cảnh rốt cuộc cúi đâu thập phần khắc chế hôn lên cái trán trơn bóng của cô vợ nhỏ.
Một mùi hương ngọt ngào ập đến, đôi mắt thâm sâu lạnh lùng của Tống Văn Cảnh tựa như nhiễm một tâng đỏ ửng, vành tai kia cũng bởi vì cảm xúc dâng trào, màu sắc trở nên đậm hơn một chút.
Diệp Mạn Oanh đang ngủ kích động muốn chết, cô ngân quang chợt lóe, cô vừa rồi lại phác giác ra không gian.
Loại cảm giác này quá mờ mịt, cô còn đang ngủ, đại khái là quá hy vọng mở ra không gian, muốn làm cho mình ở cái thời đại này ăn không đủ no, mặc không ấm trôi qua thoải mái một chút, cô lại cư nhiên trong giấc mơ nhìn thấy không gian biến mất?
Cho nên hai tay cô ôm người đột nhiên tới gần, kéo người kia về phía mình.
Tống Văn Cảnh giống như chuồn chuồn chạm nước hôn xong liên rời đi, ai biết một lực thật lớn ập tới, cổ anh bị ôm, khí tức ấm áp truyền đến, khiến anh thiếu chút nữa tại chỗ không phá công.
Hơn nữa nhìn thấy vợ bỗng nhiên xoay người tựa vào trên người anh, làm anh sợ tới mức cả người đây mồ hôi lạnh chảy xuống.
Sợ vợ bị đè bụng, anh đành phải ổn định eo vợ, không để cho cô đè đến bụng bầu phía trước. Lại hết lân này tới lân khác đôi môi anh đào xinh đẹp bỗng nhiên đánh về phía anh, khi hốc mắt đen nhánh của anh chiếu vào thân ảnh kia, đôi môi anh đào kia in ở sườn mặt anh.