Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:13:08
Lượt xem: 68
Nhưng cũng có một vấn đề, thật ra cô cũng cần phải dựa theo phương thức sinh tồn của con người mà sống, cho nên đối với kỳ thi đại học cải mệnh này, cô hẳn là phải đi thi mộmt chút.
Hết lần này tới lân khác, cô am hiểu cảm nhận cảm xúc của con người, am hiểu giao tiếp với người khác, nhưng cô không am hiểu kỳ thi tuyển sinh đại học nàyp?
Cô còn nhớ rõ, mẹ của nguyên thân quả thực đều có chấp niệm đối với con cái phải có công việc, đó chính là tính cách sĩ diện thích áp chế đứa nhỏ bảo vệ mình đànqg hoàng.
Bây giờ là không khôi phục thi đại học, nếu khôi phục thi đại học, có thể đến cưỡng chế cô đi lấy bằng tốt nghiệp trung học hay không?
Ngao ~
Tống Văn Cảnh cầm đèn pin đi tìm sách cho vợ đọc.
Cuốn sách được đặt trong một hộp, đặt bên cạnh tủ quần áo, cùng giường ngủ chỉ cách nhau cái tủ đứng.
Tống Văn Cảnh nhét đèn pin vào miệng chiếu sáng, anh có thể nhìn trong đêm, nhưng muốn nhìn rõ chữ thì cần một chút ánh đèn.
Đọc sách buổi tối rất hại mắt, anh vừa tìm quyển sách vợ muốn, một bên ôn nhu dỗ dành: "Đã muộn, đừng nhìn quá lâu, rất hại mắt.”
Diệp Mạn Tinh ở bên kia muốn thi đại học, âm thanh tùy ý đáp: "Được."
Thanh âm kia còn mang theo nhàn nhạt rầu rĩ, Tống Văn Cảnh nghe được buồn cười, vợ anh mỗi ngày đều vui vẻ, thanh âm như vậy thật rất ít.
Ách. Vợ còn mang theo hơn phân nửa rương sách tới đây? Thời đại này, loại sách giáo khoa này đều bị ném đi hết rồi, ở bên ngoài cũng không thể tùy ý xem những sách giáo khoa này nữa.
Đến nỗi tiểu thuyết, phạm vi lựa chọn cũng rất ít, Tống Văn Cảnh sợ trong sách có những cái không xuất hiện trong sách giáo khoa, quả nhiên có, còn có ngoại ngữ.08034
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-165.html.]
DTV
Cũng may phía trên đã lục tục thoải mái, Tống Văn Cảnh cũng sách giáo khoa tiếng Anh cũng không lấy ra.
Tiểu thuyết vốn không dễ tìm, Tống Văn Cảnh cơ hồ đem tất cả sách giáo khoa trên cùng lật một cái, tìm một hồi lâu không tìm được tiểu thuyết, bỗng nhiên đập vào mắt một quyển sổ tay màu đen.
Anh tùy ý mở ra xem, thì ra là sổ ghi chép của cô vợ nhỏ, phía trên ghi nhật ký, chỉ liếc mắt một cái, đáy lòng dâng lên một đống tò mò.
Anh muốn biết tất cả tin tức của cô vợ nhỏ, mím môi, anh dù sao cũng là quân nhân, không nên lật xem đồ riêng tư của người khác.
Cho dù, nhật ký này, là nhật ký của vợ.
Xoạt.
Tống Văn Cảnh đóng nhật ký lại, ai ngờ bỗng nhiên rơi ra một phong thư.
Vừa nhặt lên, một dòng chữ đập vào mắt, khiến đôi mắt thâm thúy lạnh lùng của anh ngưng tụ.
Mở đầu là một câu nói mập mờ 'thích', đây là thư của kẻ đơn phương nào sao?
Tại sao lại mang theo nó?
Anh vốn nên được xem bức thư này, nhưng cô vợ nhỏ lại không nói gì với anh, anh sao có thể đơn giản mở loại thư riêng tư này?
Trong thư khen ngợi, vui mừng, thật cẩn thận từng li từng tí thấp thỏm suy nghĩ, dường như là nhảy lên
giấy, Tống Văn Cảnh trong nháy mắt đánh đổ hơn phân nửa bình dấm chua. Tống Văn Cảnh đáy lòng chua chát:..., có phải nếu anh không cứu người, còn có trong nhà cô vợ nhỏ không biến cố, vậy có phải cô cũng sẽ không gả cho anh nữa phải không?