Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 130
Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:04:59
Lượt xem: 60
Anh ấy còn nhắm chừng chút sức lực nấm đ.ấ.m của mình, tưởng tượng lỡ mai mốt em họ nhỏ chịu uất ức, bọn họ có bao nhiêu khả năng có thể đi đánh lại.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Diệp Mạn Tinh bị gió lạnh thổi qua, vẫn còn hơi ửng hồng, chỉ yên tĩnh đứng ở đó cũng khiến người ta thấy thương yêu.
Chu Trình thấy cô quá nhu hòa mềm mại, lại càng sầu lo hơn.
Khí thế của đàn ông quá mạnh mẽ.
Phụ nữ quá mỏng manh yếu đuối.
Lỡ như đàn ông mà muốn đánh phụ nữ, sao em họ anh ấy có thể chạy đi đâu được? Chu Trình lo lắng vô cùng.
Anh ấy vẫn cảm thấy em họ ly hôn là tốt nhất, ít nhất cô ở bên anh ấy, dù có làm gì anh ấy cũng không nỡ ra tay đánh cô.
"Gì á?"
Trong lòng Diệp Mạn Tình không nhịn muốn cười.
Anh họ của nguyên chủ nghĩ cái gì vậy, gương mặt đẹp trai rạng ngời của anh ấy sắp cau lại thành mặt bánh bao rồi, mắc cười quá trời?
Cô biết nhận biết cảm xúc của mọi người, nhưng lại không thể trực tiếp nghe thấy tiếng lòng của mọi người, chỉ là đánh phụ nữ?
DTV
"Chắc là không thể nào?"
Trong lòng tiểu đào hoa tinh cũng bất ngờ cực kì, giống như dáng vẻ chú hai tức muốn c.h.ế.t luôn cũng
không động tay đánh qua thím hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-130.html.]
Cô nghe mẹ chồng nói, gia giáo nhà họ Tống là: có chuyện thì dạy dỗ người nhà mình, không thể tùy tiện đánh chửi vợ. Am.
Hai người còn đang nói chuyện thì tự nhiên có tiếng gì đó truyền đến, Diệp Mạn Tinh không quan tâm cháu trai và cháu gái của mình, đi thẳng về phía căn phòng phát ra âm thanh. Tống Văn Lâm còn đang dỗ dành hai đứa nhỏ, không cho bọn nhỏ chạy bay bay ôm cô nhỏ.
Đôi mắt Nữu Nữu trợn tròn, ánh mắt dán chặt lên người cô nhỏ: “Sao không thể để cô nhỏ ôm ạ?” Tráng Tráng cũng mở to đôi mắt cực kỳ giống mắt hạnh của Diệp Mạn Tinh hỏi: “Cô nhỏ bị sao vậy?”
Tống Văn Lâm vốn đang định đuổi theo chị dâu: Ôi, cuộc đời của cậu, thật là khổ! "Bởi vì trong bụng cô nhỏ của các cháu đang có em bé, là em trai em gái của các cháu đó."
Trên mặt Tống Văn Lâm cười hì hì, ngồi xổm xuống giải thích cho hai đứa nhỏ rằng em bé trong bụng cô nhỏ của chúng vẫn đang lớn lên, không thể đụng mạnh, vân vân.
"Em ở đây làm gì?"
Cánh tay cứng ngắc của Tống Văn Cảnh lôi kéo lão già tâm năm mươi tuổi đi ra, vừa đến đập chắn nước là thấy em trai ôm hai đứa nhỏ, còn cô vợ nhỏ thì không thấy đâu?
"Chị dâu em đâu?"
Toàn thân Tống Văn Cảnh lạnh như băng, hai luồng ánh mắt vừa đen vừa nặng nề đánh thẳng về phía em trai mình.
Tống Văn Lâm sửng sốt một chút: "Anh, không phải mới vừa rồi chị dâu vẫn còn ở đây à?"
Cậu vừa quay đầu lại, bóng dáng chị dâu đâu mất tiêu rồi?
Hai đứa nhỏ nhìn thấy Tống Văn Cảnh, còn không nhận thức được đây là chồng của cô nhỏ mà mình thích nhất, chính là chú nhỏ mà bọn họ luôn nhắc trong miệng.
Người đàn ông này thật là đáng sợ.
Hai đứa nhỏ sợ tới mức nước mắt lưng tròng, thân thể rụt rè trốn sau lưng Tống Văn Lâm.
Sau đó, lại lú đâu ra hai bên từ sau lưng Tống Văn Lâm, bộ dạng sợ hãi sắp khóc, kiên cường chống đỡ chỉ vào trong nhà: “Cô nhỏ vào phòng rồi.”