Ngõ Hạnh Hoa.
Thẩm Húc tiễn tất cả mọi người ra về, chỉ giữ lại Dương Đại Hổ và Dương Nhị Hổ. Mười người chuyển nhà thiện nghệ kia là do hai người mời tới, bởi vậy Thẩm Húc cũng cho hai người một phần tiền phí môi giới.
Dương Đại Hổ và Dương Nhị Hổ chối từ không chịu nhận. Dương Đại Hổ nói: “Anh Thẩm, lô xe đạp kia chúng em đã bán hết, kiếm được không ít tiền, chuyện này may mà anh đồng ý để cho chúng em lấy trước một nửa số hàng. Anh giúp chúng em nhiều như vậy, chẳng qua chỉ nhờ chúng em tìm giúp mấy người chuyển nhà mà thôi, không tốn công sức gì, nếu chúng em thật sự nhận số tiền này, lương tâm sẽ không yên.”
Bọn họ không cần, Thẩm Húc cũng không làm ra vẻ, trực tiếp cất vào túi, không hề đẩy tới đẩy lui.
Sau khi mua lại căn nhà này Thẩm Húc mới biết hóa ra hai anh em nhà họ Dương ở cách đây không xa, tuy rằng không cùng một con hẻm, nhưng chỉ cần ra đầu ngõ, rẽ trái là tới, cách nơi này chưa đến năm phút đi bộ. Từ nhỏ hai người đã sống ở khu này, nên vô cùng quen thuộc địa hình, hoàn cảnh quanh đây, cho nên mới có thể nhanh chóng tìm hiểu được tin tức nhà nào cần bán, nhà nào đang cho thuê.
Thẩm Húc châm điếu thuốc đưa qua: “Sau này hai anh em cậu có dự định gì không?”
Dương Nhị Hổ hơi giật mình: “Dự định?”
Anh ta cảm thấy cuộc sống bây giờ khá tốt, tuy rằng không phải giàu có sung túc, nhưng cũng không phải lo vấn đề cơm áo. Hiện tại không hạn chế tự do mua bán, cuộc sống sau này của bọn họ sẽ càng tốt hơn.
Dương Đại Hổ lại lâm vào trầm tư.
Thẩm Húc nói tiếp: “Hai cậu có không ít phương pháp kiếm tiền, nhưng chỉ là gõ đông một búa, gõ tây một búa. Có từng nghĩ đến chuyện tìm một công việc đứng đắn để lập nghiệp, làm lâu dài chưa?”
Dương Đại Hổ gật đầu: “Em từng nghĩ tới. Nghe nói chính phủ đang quy hoạch thị trường, sau này chợ đen đều dời qua bên đó. Em nghĩ đến lúc ấy em sẽ mở một quầy hàng, buôn bán thứ gì đó. Chỉ là chúng em buôn bán ở chợ đen vẫn luôn buôn bán nhỏ lẻ, kiếm được thứ gì thì bán thứ đó. Nếu thật sự muốn buôn bán lâu dài, cần phải có nguồn cung cấp ổn định, không thể nào vẫn như bây giờ, dựa vào số hàng nhỏ lẻ thu mua được để buôn bán. Còn về phương diện buôn bán cụ thể thế nào, buôn bán thứ gì, em vẫn chưa nghĩ đến.”
Thẩm Húc cười rộ lên. Tuy rằng hiện giờ chính sách đã bắt đầu thay đổi, nhưng nhiều năm sống trong chế độ bao cấp như vậy, rất nhiều người vẫn cảm thấy buôn bán là đầu cơ trục lợi như cũ, thậm chí vẫn khinh thường. Đừng thấy chính sách quốc gia hiện giờ thay đổi mà thả lỏng, ai biết sau đó có thay đổi, có bị bắt lại hay không. Đối với bọn họ mà nói, buôn bán chỉ là thủ đoạn của đám du côn lưu manh không có việc làm đứng đắn, cuộc sống ăn bữa nay phải lo bữa mai mới phải đi làm.
Nhưng mà anh em nhà họ Dương vẫn luôn buôn bán trong chợ đen lại hiểu được lợi nhuận từ việc này, có lẽ sẽ có ý nghĩ không giống đa số người bình thường. Nghĩ đến điểm này, Thẩm Húc mới hỏi bọn họ. Bây giờ thấy Dương Đại Hổ cũng có ý nghĩ ấy, hắn càng yên tâm hơn.
“Người anh em Đại Hổ, nếu cậu bằng lòng, hay là chúng ta hợp tác nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-320-hop-tac-lam-an.html.]
Dương Đại Hổ ngẩn người: “Hợp tác buôn bán thứ gì?”
Thẩm Húc lấy ra một bản vẽ: “Có thể làm được một chiếc xe đẩy như vậy không?”
“Có thể, chỉ là có chút phiền toái. Em thấy có chút tương đồng với xe bán bánh bao, bán hàng rong bên ngoài, nhưng lại có rất nhiều điểm khác. Anh định dùng thứ này để làm gì?”
Thẩm Húc mỉm cười: “Để tôi tạm thời giữ bí mật đã, không biết phải mất bao lâu mới có thể làm xong chiếc xe này?”
“Nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng.”
“Được! Vừa lúc, căn nhà này của tôi cũng phải sửa chữa lại một lần, nửa tháng cũng đủ rồi. Vậy thì nửa tháng sau, tôi sửa nhà xong dọn đến đây ở, sẽ mời hai cậu đến nhà ăn cơm, đến khi đó chúng ta thương lượng cụ thể nhé. Nếu hai cậu cảm thấy được thì chúng ta hợp tác, nếu cảm thấy không được thì coi như có thêm người bạn mới, được chứ?”
“Được!”
Ngay từ đầu Dương Đại Hổ đã cảm thấy Thẩm Húc không phải người bình thường rồi, cảm thấy đối phương rất hợp ý mình, đã có ý định kết bạn từ lâu, sao có thể không đồng ý.
Khóe miệng Thẩm Húc cong lên, công thức nấu ăn hắn nhớ kỹ trong đầu đâu chỉ có Lão Can Ma và nước cốt lẩu.
Vân Chi
Sở dĩ hắn dọn ra khỏi khu tập thể Ngô Đồng, còn vì một nguyên nhân khác. Với sự trang nghiêm của khu tập thể Ngô Đồng, sống ở nơi đó thật sự không tiện làm ăn buôn bán hàng ăn.
Tuy rằng hắn không cảm thấy buôn bán quầy hàng ăn vặt mất thể diện, trong mắt hắn chỉ cần không ăn trộm không cướp giật, dựa vào bản lĩnh của mình kiếm ra tiền, đều đáng được người khác tôn trọng. Thẩm Hách cũng không phải loại người ếch ngồi đánh giếng, trong mắt chỉ có danh lợi, cũng sẽ không có ý kiến nếu biết hắn định làm cái nghề này.
Nhưng buôn bán quầy hàng ăn vặt ở nơi như khu tập thể Ngô Đồng sao? Nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.
Đương nhiên, điều Thẩm Húc chân chính muốn làm cũng không phải chỉ là một quầy bán hàng ăn vặt nhỏ lẻ. Hắn chỉ dùng thứ này để hấp dẫn người khác mà thôi.
Mục tiêu của hắn là: Biển trời mênh mông!