Để xử lý chuyện này, Thẩm Húc đã lên kế hoạch kỹ càng.
Đầu tiên hắn thông qua Dương Đại Hổ và Dương Nhị Hổ tìm được hơn mười người “Chuyển nhà thiện nghệ” kia, Thẩm Húc trả cho mỗi người hai đồng.
Đừng thấy hai đồng không lớn lắm mà coi thường, đó chỉ là tiền công một ngày, nếu có việc như vậy cả tháng, cộng lại chính là sáu mươi đồng. Đối với niên đại này mà nói, con số sáu mươi một tháng tuyệt đối là mức lương cao, hơn nữa khối lượng công việc còn không lớn, tính thế nào thì vụ làm ăn này cũng có lời, nên người được mời tới đều rất vui mừng.
Còn ba vị bác sĩ kia, tất cả đều là bác sĩ có chút địa vị trong nghề, bởi vậy không thể dùng hai đồng để mời chào bọn họ được, thậm chí năm đồng vẫn còn thấp. Khi Thẩm Húc tự mình tới cửa mời bọn họ, đã tặng quà từ trước, nên bây giờ không cần trả tiền cho bọn họ nữa.
Tiếp đó là bốn vị công an, Thẩm Húc không đưa thẳng tiền cho mỗi người, mà nhét hai tờ mười đồng vào tay người đứng đầu: “Các đồng chí hôm nay vất vả rồi, bây giờ cũng đã gần tới giờ cơm chiều, theo lý mà nói, tôi phải mời các anh ăn cơm mới đúng. Nhưng các anh cũng thấy đấy, tôi vẫn chưa thu dọn xong chỗ này, hay là các đồng chí qua tiệm cơm quốc doanh phố bên cạnh gọi vài món thức ăn, và uống chút rượu nhé.”
Bốn đồng chí công an đều mang tâm trạng phức tạp. Hai mươi đồng đủ để bọn họ gọi một bàn tiệc không tồi, vẫn còn dư tiền rồi. Đặc biệt là bọn họ đứng ra giúp đỡ, là vì được người của cục công an thành phố dặn dò, Thẩm Húc thật sự không cần phải làm như vậy. Người công an đứng đầu liếc mắt nhìn ba người phía sau một cái: “Cậu khách sáo rồi, đây là chức trách của chúng tôi, là việc chúng tôi nên làm. Số tiền này cậu cầm về đi, chúng tôi không thể nhận được.”
Nói đùa sao, cậu Tống làm ở cục công an thành phố kia, tuy rằng chưa từng nói rõ ràng, nhưng vẫn luôn theo dõi vụ này, sao bọn họ dám nhận?
“Đồng chí Thẩm, nếu mọi việc đã xong xuôi, chúng tôi cũng nên về đồn thôi. Tạm biệt!”
Thẩm Húc cũng không miễn cưỡng, lặng lẽ thu lại hai mươi đồng tiền kia, cười hì hì bắt tay đưa tiễn.
Đợi bốn vị công an đi khỏi, Thẩm Húc mới quay vào nhà, ngượng ngùng nói với Tống Minh Vĩ một tiếng: “Lần này cảm ơn anh đã giúp đỡ. Nhà tôi vẫn chưa dọn dẹp xong, ngay cả miếng nước cũng không có cách nào mời anh uống, anh đừng để ý nhé. Để hôm nào đó, tôi gọi cả Hướng Dung và Hướng Dương mời anh ăn cơm!”
Tống Minh Vĩ có chút thất thần, gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Húc vô cùng phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-318-tham-huc-biet-boi-toan.html.]
Vân Chi
Ban đầu khi Thẩm Hướng Dương nhờ anh ta giúp đỡ, anh ta không định tự mình qua đây. Với anh ta mà nói, chuyện này chẳng qua chỉ cần nói một câu với cấp dưới là được. Sau đó cha mẹ anh ta biết chuyện, nói với anh ta, nếu có rảnh thì cùng qua đây xem thử xem, không cần làm gì cả, cũng không cần nói gì cả, chỉ yên lặng quan sát là được.
Anh ta không hiểu lắm vì sao cha mẹ lại nhất quyết bảo anh ta phải tới. Nhưng anh ta vẫn nghe lời, ngoan ngoãn đứng một bên quan sát như người vô hình, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại.
Sau khi xem hết toàn bộ quá trình, anh ta rất kinh ngạc, kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm. Đối với người tên Thẩm Húc chưa thân quen này, có thể nói là đã nhìn đủ rồi, trong lòng anh ta dâng lên sóng to gió lớn khó có thể diễn tả thành lời.
Thậm chí anh ta còn không biết mình được Thẩm Húc tiễn ra cửa thế nào, sau đó quay về nhà họ Tống thế nào.
Khi nghe con trai kể lại hết những gì mình nhìn thấy, cha mẹ Tống nhìn nhau cười.
Tống Văn Hoa hỏi: “Có cảm nghĩ gì không?”
Tống Minh Vĩ trầm tư: “Con không biết nên nói thế nào.”
Ý cười trong mắt Tống Văn Hoa càng lớn hơn: “Về Thẩm Húc, con có cái nhìn thế nào?”
“Phòng ngừa chu đáo, đoán được trước mọi chuyện. Hình như cậu ta đã đoán trước được bà Hoàng sẽ giả bộ bất tỉnh, nên đã mời bác sĩ trước. Cũng giống như đã đoán trước được sau khi bị đuổi ra ngoài, bà Hoàng sẽ không đi, thậm chí còn đoán ra được bà Hoàng sẽ tìm cán bộ tổ dân phố đến, dựa vào việc không có nơi nào để đi xin cán bộ tổ dân phố đứng ra nói giúp, cho nên đã tìm hiểu trước không ít thông tin về nhà cho thuê. Dù vậy, dựa vào thái độ lúc đó của bà Hoàng, bà ta vẫn muốn tìm nơi dựa vào, cố thủ không chịu rời đi, hình như cậu ta cũng đã đoán trước được điểm này, nên đã viết thư cử báo gửi đến cho đơn vị của con trai hai nhà kia từ hôm trước.”
Sắc mặt Tống Minh Vĩ có chút hoảng hốt: “Trước đây Thẩm Hướng Dương nói với con, anh trai cậu ta vô cùng lợi hại, biết bói toán, con còn tưởng rằng cậu ta đang nói đừa. Bây giờ, con tin rồi!”
“Biết trước? Biết bói toán?”