Nhà họ Thẩm.
Thẩm Húc đang thưởng thức “Tác phẩm nghệ thuật” của Thẩm Phồn và Thẩm Song Yến.
Nếu muốn cứu Tiền Tắc Nhân, để ông ấy tránh gặp phải nguy hiểm, chỉ cần không để ông ấy đến gần bờ sông không phải được rồi sao? Cần gì phải mất công kiếm cái ơn cứu mạng? Cho nên, Thẩm Húc không giống Chu Song Oanh, ngồi canh chừng chờ khi sự cố xảy ra vươn tay giúp đỡ. Hắn chỉ nói với Thẩm Phồn và Thẩm Song Yến một câu, bảo hai đứa nhỏ dẫn theo Lưu Manh Manh tới tìm Tiền Tắc Nhân, ngăn cản đối phương ra ngoài.
Bắt đầu từ cuối năm trước, hướng gió phía trên đã bắt đầu thay đổi. Nửa đầu năm nay, đã có rất nhiều người được sửa lại án xử sai, quay về quê cũ. Hiện giờ mọi người đã không phải cố kỵ khi tiếp xúc với đám người ở chuồng bó nữa rồi, nhất là ba đứa trẻ, mấy năm qua vẫn thường xuyên chơi đùa ở bãi đất trống trước cửa chuồng bò, quan hệ với mấy ông lão bên trong đều không tệ lắm.
Bởi vậy, hành động của ba đứa trẻ cũng không tính là quá đường đột, Tiền Tắc Nhân cũng không có chuyện gì quan trọng đến mức bắt buộc phải ra ngoài, nên đã ở nhà dạy bọn trẻ vẽ tranh.
“Yến Tử và Phồn Tử đều rất giỏi! Vẽ không tồi!”
Thẩm Song Yến ngượng ngùng nghiêng đầu, nói: “Không vẽ đẹp bằng chị Manh Manh!”
“Cũng rất khá rồi!” Thẩm Húc xoa đầu cô bé.
Lưu Manh Manh đúng là rất có thiên phú trong lĩnh vực hội họa, Thẩm Song Yến và Thẩm Phồn so với cô bé, nhìn giống như thư đồng đi học cùng thái tử.
Thẩm Song Yến biết chênh lệch giữa mình và Lưu Manh Manh, cũng không chấp nhaats. Vốn dĩ cô bé cũng không có yêu cầu quá cao đối với hội họa, chỉ là hứng thú tiêu khiển khi nhàn rỗi mà thôi. Thẩm Phồn thì khác, nói ra thì, cậu bé là đứa trẻ không có tế bào hội họa nhất trong ba người, nhưng bản thân cậu lại không hề nhận ra điều đó, vẫn tự cho rằng bản thân vẽ rất đẹp.
“Cha nói đúng, chị vẽ đã rất khá rồi! Đương nhiên, em vẽ cũng rất đẹp! Vô cùng có tài!”
Thẩm Húc nhìn cậu bé há miệng tự khen mình, khóe miệng run rẩy, đúng là nói không biết ngượng!
Đột nhiên có tiếng chuông xe đạp kêu leng keng vang lên ngoài cửa.
Giây tiếp theo, cửa đã bị đẩy ra. Thẩm Hướng Dương không quan tâm nước mưa vẫn đang nhỏ tòng tòng từ trên áo mưa xuống, xông vào, mặt đầy hưng phấn, giống như mỗi tế bào đều đang nhảy múa, tản mát ra nỗi kích động trong lòng.
“Anh Cả! Cha đã sửa lại án xử sai rồi!” Cậu ta lấy ra bức thư được giấu kín trong ngực, không bị nước mưa làm cho ướt nhẹp: “Em vừa mới nhận được tin từ chỗ chú Bạch. Cha mẹ đã được đón về thủ đô.”
“À.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-276-sua-lai-an-xu-sai.html.]
Thẩm Hướng Dương: “…… Anh Cả, anh không vui mừng sao?”
“Vui mà!”
“Nhưng anh……”
“Tháng trước anh vừa tới nông trường một chuyến, đã nghe cha nói chuyện này rồi. Tính toán một chút, chắc cũng đã đến ngày.”
Lúc này Thẩm Hướng Dương mới hoảng hốt nhớ lại, hình như trước đó đúng là Thẩm Húc đã từng nói với mình, Nhưng mà khi ấy không phải vẫn chưa chắc chắn sao? Nghĩ kỹ lại thì, hình như Thẩm Húc vẫn luôn kiên định cho rằng cha mẹ nhất định sẽ được sửa lại án xử sai, hình như anh ấy còn từng nói, cùng lắm là hai năm nữa sẽ quay về?
Tính toán thời gian, từ khi đó đến bây giờ đúng là mới chỉ hơn một năm, vẫn chưa đến hai năm!
Thẩm Hướng Dương nghi ngờ nhìn Thẩm Húc: “Anh Cả, không phải anh biết bói toán thật chứ?”
“Biết mà! Không phải đã nói với em từ lâu rồi à? Anh chính là bán tiên, trên thông thiên văn, dưới hiểu địa lý, là kiểu biết hết chuyện năm trăm năm trước và năm trăm năm sau đấy!”
Thẩm Hướng Dương:……
Ặc!
Vân Chi
Giọng điệu này, rõ ràng là đang đùa với cậu ta mà!
Thẩm Hướng Dương trợn mắt khinh bỉ, nói tới chuyện chính: “Trong thư cha nói, chính phủ đã trả lại nhà cho chúng ta, có điều chức vụ của cha đã thay đổi, cấp trên điều ông ấy qua làm chủ tịch tỉnh quản lý thủ đô.”
Thẩm Húc sửng sốt, chủ tịch của tình thành phố trực thuộc trung ương khác với cấp tỉnh bình thường, càng đừng nói chủ tịch quản lý thủ đô. Chủ tịch thủ đô, tất nhiên là nhân vật quan trọng trong bộ máy quản lý nhà nước, vị trí này không phải ai cũng có thể ngồi vào. Thẩm Hách vừa sửa lại án xử sai đã đảm nhiệm vị trí quan trọng như vậy, chắc có lẽ là vì mạng lưới quan hệ Thẩm Quốc Bình để lại.
Nhưng mà, trong sách sau khi sửa lại án xử sai, hình như Thẩm Hách không hề nhận chức chủ tịch quản lý thủ đô?
Thẩm Húc đâu biết rằng, trong nguyên tác vì Thẩm Hách liên tiếp gặp phải đả kích, từ Thẩm Hướng An phản bội, đến cái c.h.ế.t thảm của Thẩm Hướng Dung, tính tình Thẩm Hướng Dương thì hoàn toàn thay đổi, đứa con trai ruột vất vả tìm về lại là kẻ liệt nửa người, dẫn đến thể xác và tinh thần đều tổn thương nghiêm trọng, rất lâu sau vẫn không thể lấy lại tinh thần, cho nên khi sửa lại án xử sai, tất nhiên ông ấy sẽ không có tinh lực mưu đồ cho mình quá nhiều.
Hiện giờ lại khác, tuy rằng Thẩm Hướng An vẫn phản bội như cũ, nhưng những chuyện còn lại đã hoàn toàn thay đổi. Thẩm Hách vẫn tràn trề tinh lực, hơn nữa ông ấy cũng mới hơn năm mươi tuổi, chưa tính là quá già, ông ấy còn rất nhiều thời gian để thực hiện khát vọng của mình. Dưới tình huống như vậy, kết quả tất nhiên sẽ khác.