Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 223: Thẩm Hướng Dung xảy ra chuyện

Cập nhật lúc: 2025-05-13 07:10:17
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Thẩm Húc đi tới hiện trường, thiếu chút nữa đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

Hiện trường là một bãi cỏ lau, vùng đất không thuộc về địa giới thôn Thượng Thủy. Qua bãi cỏ lau ấy là một ngã ba đường, hướng tây là thôn Thượng Thủy, hướng nam là thôn Hạ Thủy, hướng đông đi về phía huyện thành.

Cỏ lau cao lớn, che khuất tầm mắt người đi ngang qua, nếu không vào sẽ không nhìn thấy tình hình bên trong. Thẩm Húc hít sâu một hơi. Lúc này trong bãi cỏ lau, Thẩm Hướng Dung và Du Tiểu Miên đang ôm chặt lấy nhau, quần áo không chỉnh tề. Du Tiểu Miên còn tốt một chút, quần áo ngoại trừ có chút nếp uốn, tóc tai hỗn loạn ra, những thứ khác còn coi như chỉnh tề.

Thẩm Hướng Dung thì nhếch nhác hơn nhiều. Quần áo trên người bị xé bỏ nhiều chỗ, rách tung tóe mắc trên cơ thể, gần như không cách nào che kín được người.

Do Du Tiểu Miên dùng thân mình che chở, mới miễn cưỡng không bị lộ sạch. Trên da thịt lõa lồ, có vô số vết thương. Nhìn miệng vết thương là biết là do bị cỏ lau cọ vào, trên mặt cô ấy còn hằn rõ năm đầu ngón tay.

Đối diện với hai người, là một gã đàn ông. Thẩm Húc nhận ra được người này, gã ta tên là Lưu Cường, là người thôn Hạ Thủy, là du côn lưu manh nổi tiếng khắp vùng này, cả ngày đều lắc lư trong mấy thôn xóm lân cận trộm cắp, không tha chuyện xấu nào.

Lúc này, gã ta đang nằm trên mặt đất, đầu chảy đầy máu, bên cạnh còn một cục đã bị nhuộm đỏ.

Nhìn tình cảnh ấy, còn gì là Thẩm Húc không rõ nữa. Sắc mặt hắn trở nên âm trầm, ngồi xổm xuống tự tay xem thử hô hấp, mạch đập trên động mạch cổ của Lưu Cường. Hoàn toàn không có phản ứng, xem ra đã c.h.ế.t thật rồi.

Thẩm Hướng Dung hồn vía lên mây từ lâu, cả người cuộn tròn lại, run bần bật. Du Tiểu Miên cũng đang run rẩy, nhưng cô ấy vẫn tốt hơn Thẩm Hướng Dung một chút. Nhìn thấy Thẩm Húc đến, cô ấy lập tức chấn động: “Anh… Thẩm Hướng Dương, sao cậu lại kéo anh ấy qua đây?”

Sắc mặt Thẩm Hướng Dương trắng bệch, run rẩy nói: “Anh Thẩm Húc có thể tin tưởng được. Tôi… Ngoài anh ấy ra, tôi không biết còn có thể tìm ai!”

Tình hình hiện tại cậu ta đã không thể nào khống chế được nữa. Cậu ta đã hoàn toàn hoang mang lo sợ, không biết tiếp theo nên làm thế nào. Không tìm anh Cả, còn có thể làm gì? Cậu ta có thể không nghĩ đến bản thân, nhưng còn chị gái thì sao? Còn Du Tiểu Miên thì sao?

Du Tiểu Miên không biết quan hệ của bọn họ, trong lòng thấp thỏm. Nhưng người đã tới rồi, những gì không nên thấy đều đã nhìn thấy, còn có thể thế nào?

Thẩm Húc cởi áo ngoài của mình ra, trực tiếp bọc kín Thẩm Hướng Dung lại. Hắn vừa chạm vào, Thẩm Hướng Dung đã giật mình nhảy dựng lên, vô thức đẩy Thẩm Húc ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-223-tham-huong-dung-xay-ra-chuyen.html.]

Thẩm Húc giữ chặt cô ấy lại: “Là anh! Không sao cả! Đừng sợ!”

Lúc này Thẩm Hướng Dung mới nhìn rõ người tới là ai, nước mắt vẫn luôn nhẫn nhịn cuối cùng cũng tuôn rơi ào ạt. Hai chữ “Anh Cả” đã tới bên miệng, nhưng nhìn thấy Du Tiểu Miên bên cạnh, lại cứng rắn nuốt ngược vào trong.

Thẩm Húc vẫy tay gọi Thẩm Hướng Dương tới: “Bế chị gái cậu lên, đưa hai người bọn họ rời khỏi chỗ này trước đã. Đưa thẳng tới nhà tôi, tìm chị dâu Tùng Ngọc của cậu. Chị gái cậu phải tắm rửa tử tế, chỉnh trang lại một chút, vết thương trên người cũng phải bôi thuốc.”

Vân Chi

Sau đó hắn quay sang nói với Du Tiểu Miên: “Cô cũng đừng về chỗ thanh niên trí thức luôn. Hiện giờ dáng vẻ của cô thể này không thể về nơi đó được. Đi theo chúng tôi đi.”

Thẩm Hướng Dương nhìn t.h.i t.h.ể bên chân: “Còn… Còn anh ta phải làm sao bây giờ?”

“Đợi chút rồi nói sau, đi trước đã! Hiện giờ sắc trời còn chưa tính là tối lắm, tuy rằng đa số thôn dân đều ngủ rồi, nhưng khó đảm bảo có người vẫn đang thức. Không thể để người khác phát hiện ra được. Khi em tới tìm anh, có bị ai nhìn thấy không?”

Thẩm Hướng Dương lắc đầu liên tục: “Không! Không có ai nhìn thấy em. Em sợ trên đường gặp phải người trong thôn, còn cố ý đi vòng ra sau núi.”

Phía bên này đường vào thôn chỉ có một, nhưng không đại biểu chỉ có một lựa chọn ấy. Không muốn đi đường thì có thể vòng lên núi, chỉ là khó đi hơn nhiều, buổi tối chỉ có ánh trăng mỏng manh lại càng nguy hiểm hơn. Đi vòng đường núi gần như phải leo hết sườn núi phía sau, mới tới được nhà của Thẩm Húc. Thật ra cũng đủ bí mật.

“Được! Vậy tiếp tục đi theo đường núi.

Khi tới chỉ có hai người Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương, tốc độ rất nhanh. Khi về tận bốn người, phải mất gần một tiếng đồng hồ.

Lúc bọn họ về đến nhà, Thẩm Song Yến và Thẩm Phồn đã ngủ, ngay cả Thẩm Thần cũng chìm vào mộng đẹp rồi. Điền Tùng Ngọc ngồi chờ ở phòng khách, nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Thẩm Hướng Dung, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn: “Này… Em ấy làm sao vậy?”

“Đừng hỏi vội, trong nhà còn nước ấm không? Em xử lý giúp hai bọn họ một chút.”

Giao Thẩm Hướng Dung và Du Tiểu Miên cho Điền Tùng Ngọc xong, Thẩm Húc rót cho Thẩm Hướng Dương một chén nước.

Thẩm Hướng Dương cầm chén nước, tay run rẩy, há miệng uống ừng ực. Thẩm Húc cũng không thúc giục cậu ta, chỉ yên lặng ngồi chờ.

Loading...