Lúc này, đám người Lưu Kim Thủy đã thông báo cho thôn dân biết hết mọi chuyện rồi. Trên sân đập lúa, tiếng hoan hô vang lên hết đợt này đến đợt khác, không dứt bên tai.
Đợi khi có người trông thấy Thẩm Húc tới, tiếng hô càng lớn hơn, mọi người tự động đứng sang một bên, nhường đường cho hắn.
“Thằng Ba, cháu đúng là phúc tinh của thôn Thượng Thủy chúng ta!”
“Đúng! Thằng Ba, cháu nói xem, cháu là thần tiên hạ phàm à, sao lại hiểu biết nhiều thứ như vậy?”
“Anh Ba, sau này anh chính là cha của em, ai dám động vào anh một cái, chính là muốn đối đầu với Trần Nhị Cẩu này!”
Vừa nói anh ta vừa nhìn về phía đám người Chu Ái Đảng.
Có người cười nhạo: “Phì, Trần Nhị Cẩu, cậu nói lời này không nghĩ xem cha ruột nhà mình sẽ nghĩ thế nào sao?”
“Cha ruột tôi đã xuống mồ từ lâu rồi, cho dù ông ấy biết, cũng sẽ không để ý. Không phải có câu nói ai cho cơm áo người ấy là cha mẹ sao? Anh Ba chính là cha mẹ tôi, dù sao tôi đã nhận định rồi. Anh Ba, sau này có chuyện gì, anh chỉ việc mở miệng, lên núi đao, xuống biển lửa, người em này tuyệt đối không nhíu mày một cái.”
“Ha ha ha, không phải nói thằng Ba là cha cậu à? Sao bây giờ lại đổi thành anh em rồi?”
Trần Nhị Cẩu không tức giận: “Quan tâm là cha hay anh em làm gì, dù sao ý tôi chính là như vậy!”
Lời này đúng chuẩn dân quê thô lỗ, anh ta vừa mở miệng, đã có không ít người tỏ thái độ theo: “Tính cả phần tôi nữa! Anh Ba, tôi không có bản lĩnh nào khác, nhưng vẫn coi như có một đống sức lực. Chuyện khác khả năng tôi không giúp được, nhưng chặt củi lại rất lành nghề! Từ nay về sau, chuyện củi lửa nhà anh cứ để tôi lo!”
“Nếu nói như vậy, thằng Ba, thím có thể giặt quần áo cho nhà cháu! Cháu xem, cháu phải chạy xe bên ngoài, một tháng ít nhất có nửa thời gian là không ở nhà, Điền Tùng Ngọc vừa sinh xong, sức khỏe cũng không tốt, đừng để con bé mệt, trong nhà có việc gì chỉ cần nói một tiếng, thím làm giúp các cháu.”
“Đúng! Thím cũng làm được!”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-149-khong-cho-bon-ho-tham-gia.html.]
Thẩm Húc nheo mắt lại, rất tốt, cuối cùng cũng không uổng công hắn lại lần nữa hao tâm tốn sức vì thôn Thượng Thủy. Sau khi trải qua nghề phụ sa tế phát triển bồng bột nhanh chóng điêu tàn, lại lấy được cơ hội hợp tác với xưởng thực phẩm, lần thứ hai mở lại nghề phụ, trong lòng thôn dân thôn Thượng Thủy đều sinh ra một ý nghĩ, chính là, chỉ có Thẩm Húc mới có thể giúp đỡ mọi người, khiến mọi người có được cuộc sống càng ngày càng tốt hơn.
Thẩm Húc chính là “Thần nhân” có bản lĩnh như vậy, có năng lực như vậy!
Vân Chi
Nếu bản lĩnh và năng lực này chỉ khiến chính hắn càng ngày càng leo cao, tất nhiên sẽ dẫn tới rất nhiều người ghen ghét và ghi hận, chỉ sợ còn có người sẽ âm thầm ngáng chân.
Nhưng nếu bản lĩnh và năng lực này có thể mang đến lợi ích cho thôn dân toàn thôn, như vậy tất nhiên mọi người hận không thể sủng hắn trong lòng bàn tay rồi.
Trong lòng Thẩm Húc rất vui mừng với phản ứng của mọi người lúc này, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ khiêm tốn cung kính như trước.
“Tôi có lời muốn nói!” Trần Nhị Cẩu đứng ra, chỉ vào đám người Chu Ái Đảng: “Cho dù là làm đậu phụ thối, bột ớt, hay nuôi gà, đều không thể tính phần cho nhà bọn họ. Còn cả bốn danh ngạch của xưởng thực phẩm nữa, cho ai cũng không thể cho bọn họ.”
Trương Lệ Phân nhảy ra đầu tiên: “Dựa vào cái gì lại bài trừ nhà chúng tôi ra bên ngoài!”
“Chỉ bằng nhà các người từng bán cách làm sa tế! Vì cái ngày, mới phá hoại nghề phụ sa tế của chúng ta, nhà các người hại chúng tôi thảm thế nào, trong lòng không tự hiểu sao? Hiện giờ khó khăn lắm mọi người mới tìm được đường ra khác, các người còn muốn chạy tới nhặt của hời? Mơ đẹp lắm!”
Mặt Trương Lệ Phân và Chu Ái Đảng đều đỏ bừng lên, đương nhiên không phải xấu hổ, mà là tức giận.
“Cách làm sa tế đâu phải do chúng tôi bán, mẹ tôi đã bị đưa tới nông trường, cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với chúng tôi rồi, mọi người còn muốn thế nào nữa?”
“Đúng là không phải do hai người bán cách làm sa tế, nhưng bán xong rồi không phải hai người cũng được lợi sao? Tiền lễ hỏi của Chu Ái Quân từ đâu mà có? Một trăm đồng khi phân gia lấy đâu ra? Chưa nói tới tổn thất của các hộ trong thôn, chỉ nói riêng năm trăm đồng tiền bán cách làm sa tế thôi, nhà hai người cũng chưa lấy ra, bây giờ còn muốn vớt của hời sao? Đúng là tính toán giỏi lắm, nhưng vẫn phải xem mọi người có vui lòng hay không đã!”
Trần Nhị Cẩu lạnh lùng hừ một tiếng, mặt hướng về phía mọi người: “Theo tôi thấy, dù thế nào cũng phải xử phạt nhà họ Chu một chút, không thể chỉ mình Hướng Quế Liên bị phạt là xong chuyện như thế được. Nếu như vậy, chẳng phải sau này mọi nhà đều có thể noi theo sao? Chỉ cần hy sinh một người là cả nhà có thể hạnh phúc? Trong thôn không ít người già, ai không thương con cháu nhà mình? Đều thà rằng bản thân chịu đói chịu lạnh, cũng phải cho con cháu ăn no mặc ấm.”
“Nếu có cơ hội có thể đổi được mấy trăm đồng cho con cháu, bọn họ chỉ cần tới nông trường vất vả vài năm, viết một tờ đoạn tuyệt quan hệ đưa ra ngoài, mọi người cảm thấy bọn họ có sẵn lòng hay không?”
Tất nhiên là nhiều người sẵn lòng rồi, đừng nói là phải tới nông trường vài năm, chỉ cần lợi ích đủ lớn, phải c.h.ế.t bọn họ cũng đồng ý.
Trên đời này có cha mẹ không xứng chức, cũng có cha mẹ có thể dâng hiến tất cả vì con cái, không oán không hối.