Mì ngon nhưng Trình Ninh ăn chút thoải mái, ăn hai miếng buông đũa xuống, thở dài : “Mỗi ngày bà nội đều là náo nhiệt, bay giờ chút quen"
Hàn Đông Nguyên cô, : “Đối với thì cảm thấy nhàm chán"
Trình Ninh: “???"
Cô chợt nghĩ đến cái gì đó.
Trong thời gian tâm trạng vẫn lắm.
Người ngoài là vì , cô càng cảm nhận gì nên vẫn chút âm trầm nên lời.
Cô cảm thấy đó là do sự việc của Chu Hùng ảnh hưởng đến , bởi vì cả ngày lẫn đêm đều ở cùng với bà nội Hàn, cũng thời gian nghiêm túc chuyện với .
Lúc xụ mặt một câu như , nhất thời cũng là đang nổi điên là nghiêm túc, suy nghĩ một chút liền đưa tay chọc chọc mặt , : “Có một chút đó, ngày nào cũng đối mặt với tất nhiên là cũng chút nhàm chán "
Nói xong cô thở dài: “Anh nghĩ xem, nếu để ngày nào cũng ở bên cạnh em, chuyện gì cũng phép , chắc chắn sẽ khó chịu hơn cả em nữa. Cho nên, buổi chiều em sẽ bắt đầu giúp việc , bảo mật, tư liệu của xưởng nội thất đều cho em xem, em xem xem thể giúp gì , chờ nhà máy các mở cửa sớm một chút, em sẽ về Bắc Thành giúp điều hành công việc kinh doanh... , văn kiện tuyên truyền và tranh tuyên truyền, em sẽ cái , thiết kế, em quen thuộc nhất."
Ngẫm mấy chục năm cô nhốt trong nhà ngày ngày đối mặt với , cái gì cũng .
Thật sự là buồn bực đến mức ngay cả vị trí mỗi quyển sách giá sách của cũng nhớ rõ ràng.
Đương nhiên là một lời khó hết.
Cho nên việc thể , thể chuyện, thể tự do tự tại đến những nơi khác , đối với cô mà , thật sự là chuyện hạnh phúc xa xỉ.
Anh : “Anh sẽ "
Trình Ninh: ???!
Vân Mộng Hạ Vũ
Không cái gì?
“Anh em ở bên lúc nơi."
Anh cô : “Trình Ninh, lúc em về thành phố, về Bắc Thành ở ? Anh phát hiện bản thể chấp nhận , hy vọng em luôn luôn ở bên cạnh "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-452.html.]
Anh nghiêm túc đấy.
Nếu như , lúc hỏi cô câu "Cảm thấy ý nghĩa gì với " đó, Trình Ninh còn là đang nổi điên như thường lệ là thật, nhưng giờ đây, cô rõ, những lời của vô cùng nghiêm túc.
Trình Ninh đối diện với ánh mắt của , đôi mắt như bình tĩnh nhưng nồng đậm, như thể gió mưa sắp ập tới, gương mặt vốn dĩ sắc bén, khi như thế mang đến một cảm giác áp bách nặng nề.
Trình Ninh choáng váng.
Đang ăn cơm yên lành, mà những lời đó cũng vẻ như bình thường, đột nhiên nghiêm túc như , hung dữ đến thế chứ?
Cô chút chịu nổi mà cụp mắt xuống.
Sau đó cảm nhận bàn tay đang đè tay .
Chính là bàn tay mà cô mới chạm lên mặt .
Tay lớn, khớp xương rõ ràng, đen, thô ráp, khác biệt rõ ràng so với tay cô.
Ánh mắt của cô chạm qua, bàn tay cử động một chút, nắm lấy tay cô.
"Ninh Ninh"
Anh gọi cô một tiếng nữa.
Giọng mang theo chút cảm xúc gì đó thật khó tả.
Trình Ninh đột nhiên cảm thấy khổ sở.
Bởi vì cô bất chợt nhớ tới dáng vẻ cô độc của trong kiếp .
Cô nghĩ, lẽ cô nên chuyện về Chu Hùng với một chút.
Có thể, điều đó thực sự sức ảnh hưởng đối với .
Bởi vì chuyện , hình như gần đây tâm tình của cũng luôn bình thường.