Vợ Chu Đại Thuận ông như sửng sốt, cũng buông xuống xiên thịt gà rừng tay, đó nghĩ đến cái gì, giọng căm hận : "Nhất định là thằng nhóc c.h.ế.t tiệt cầm đưa cho quả phụ Miêu ! là đồ ngu ngốc, ích gì, chướng mắt , kiên quyết đưa tiền và lương thực qua, mấy năm nay tặng bao nhiêu là đồ , con trai của quả phụ Miêu chữa trị mắt, nên là đem tiền, phiếu đổi lương thực gì đó đưa hết cho cô cũng vẫn còn đủ, còn chạy trộm! Không , thể để con tiện nhân đó lợi , chúng lấy ! Đồ lẳng lơ hổ, đòi , xem cô giấu giếm chịu nhổ !"
Ngay khi cả hai vợ chồng đang âm thầm thương lượng thế nào để lấy tiền từ quả phụ Miêu, cánh cửa "Cốc cốc" gõ .
Một nhà nghi ngờ.
Con dâu Chu Đại Thuận đang mở cửa, vợ Chu Đại Thuận kéo trở về, bà lên , cửa mở một chút khe hở, cánh cửa "phanh" một tiếng đẩy , vợ Chu Đại Thuận đụng lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Vợ Chu Đại Thuận giận dữ, mắng một câu "Ai c.h.ế.t đến như ", ngẩng đầu thấy đại đội trưởng, đại đội bí thư cùng một đám theo phía , giọng bà đột nhiên im bặt, bà trừng mắt đám xông , cảnh giác bọn họ.
Lúc trong phòng, bàn khắp nơi đều là đồ vật từ chỗ Chu Hùng chuyển tới.
Chu Đại Thuận, con trai Chu Đại Thuận, con dâu vội vàng xông lên phía , ngăn cản ánh mắt về phía đồ đạc trong phòng.
Chu Đại Thuận nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn , về phía đại đội trưởng cùng đại đội bí thư, : "Đại đội trưởng, bí thư, các đang gì ? Sao đột nhiên mang theo nhiều tới như ?"
Ai để ý đến khuôn mặt tươi của ông ?
Nghĩ đến nếu Chu Hùng c.h.ế.t thật, sẽ thật sự chiếm mấy thứ của Chu Hùng, cái còn đủ, còn tìm Trinh Ninh và Hàn Đông Nguyên lặn lộn lóc, đại đội trưởng và đại đội bí thư nên sắc mặt gì với ông đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-442.html.]
Chu Phác Hoè mặt lạnh lùng, hắng giọng.
Chẳng qua đợi ông lên tiếng, phía cũng thôn dân vang lên, : "Làm gì ? Chu Đại Thuận, ông dọn sạch sẽ nhà Chu Hùng, lúc còn hỏi chúng chạy tới gì? Đương nhiên là để cho ông đem tất cả đồ đạc chuyển về thiếu một cái gì! Chúng bây giờ chính là xã hội mới, cũng cùng một giuộc với lũ thủ phủ"
Chu Đại Thuận mặt mày đen kịt .
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên vợ Chu Đại Thuận chửi ầm lên , : " nhổ , đồ đạc của nhà họ Chu chúng , ai cần tới quản! Cháu trai của chúng còn, đương nhiên đồ đạc còn là của chúng ! Chúng nuôi lớn, chẳng lẽ chết, đồ đạc là của chúng , chẳng lẽ túi các ? Các là cái thá gì !"
"Vậy cũng để c.h.ế.t !"
Chu Phác Hòe nhịn , hét lớn một câu với hai vợ chồng Chu Đại Thuận, đó trực tiếp đến bàn, đem danh sách tay đập xuống bàn, lớn tiếng : "Trong ngày hôm nay, dựa theo danh sách , đem tất cả đồ đạc chuyển về nhà Chu Hùng! Một cái cũng thiếu! Thiếu một hào một tấm phiếu cũng ghi sổ cho , cả nhà các từ từ trả hết cho ! Lúc đó sẽ khấu trừ điểm chấm công của các !"
Gia đình Chu Đại Thuận: "?"
Lời của Chu Phác Hòe giống như một đạo sấm nổ tung đỉnh đầu một nhà Chu Đại Thuận.
Bọn họ danh sách, Chu Phác Hòe, trong nháy mắt đầu óc giống như nổ tung, nhưng khi ngẩng đầu Chu Phác Hoè, Chu Đại Thuận cùng con trai ông đưa mắt chằm chằm tờ giấy…