Đỗ Tiểu Oánh tim hẫng một nhịp, trong lòng hoảng loạn vô cùng, vội bế Ngũ Nha chạy xuống núi về nhà.
Từ xa thấy chiếc xe đạp cổng, cô thở hổn hển chạy tới:
“Đồng chí, tìm … là chồng , Quốc Lương, xảy chuyện gì ?”
“Chị dâu, chị đừng vội. là đồng nghiệp ở phòng bảo vệ của Quốc Lương, tên Lưu Vĩ, chị cứ gọi là Tiểu Lưu là .”
Đỗ Tiểu Oánh thở phào một : “Tiểu Lưu, chuyện gì thẳng , chịu .”
Tiểu Lưu mặt mày khó coi, giọng nhanh vội:
“Chị dâu, là thế . Đêm qua trong kho bất ngờ xảy hỏa hoạn do đường điện cũ kỹ chập. Lúc đó Quốc Lương đang trực ban tuần tra, phát hiện kịp thời, lập tức bảo kéo còi báo động.
Anh tự lao chữa cháy, cứu hàng hóa thì—”
Chân Đỗ Tiểu Oánh nhũn , suýt ngã xuống đất, may mà Tiểu Lưu nhanh tay đỡ kịp.
Trong đầu cô kìm nhớ kiếp , cái ngày ác mộng đó!
Bóng lưng cao lớn, oai hùng … trở về cùng chỉ còn trong một chiếc hộp nhỏ. Mặt cô bỗng chốc trắng bệch, nước mắt trào , thành tiếng.
“Quốc Lương, như thế, bỏ mặc con em… Anh bảo em sống đây…”
“Hu hu hu~ Bố ơi, ơi~” Ngũ Nha hoảng sợ òa.
Tiểu Lưu giật , vội lớn tiếng cắt ngang:
“Chị dâu, Quốc Lương ! Chỉ thương ở cánh tay, giờ đang ở bệnh viện huyện. Đơn vị đặc biệt cử đến báo tin cho chị!”
“Cái… cái gì?” Đỗ Tiểu Oánh chộp lấy áo Tiểu Lưu, run rẩy:
“Cậu nữa!”
“Thật mà, Quốc Lương thương ở tay khi cứu hàng, giờ đang ở bệnh viện huyện…”
Đỗ Tiểu Oánh vội lau nước mắt, ôm con gái chạy nhà, lấy tiền và phiếu.
Lưu Đại Cước thấy hai con hốt hoảng thì lo lắng hỏi:
“Tiểu Oánh, thế? Có chuyện gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-150.html.]
“Hắc Muội, đến đúng lúc. Quốc Lương thương ở tay, đang viện. đưa Ngũ Nha thăm . Sợ lát nữa Đại Nha về thấy sẽ lo lắng, nhờ với mấy đứa, bảo chúng đừng hoảng.”
“Được, , mau .”
Tiểu Lưu chở hai con bằng xe đạp thẳng tới bệnh viện huyện.
“Chị dâu, về đơn vị ngay. Tối tan ca sẽ qua thăm Quốc Lương.”
“Ừ, cứ lo việc .” Đỗ Tiểu Oánh gật đầu, vội ôm con tìm phòng bệnh.
Trong phòng, đàn ông giường, sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi, mi mắt khép , cánh tay quấn băng trắng chói mắt. Đỗ Tiểu Oánh sống mũi cay cay, cắn môi kìm nén xúc động.
Nghe thấy tiếng nức nở, Tống Quốc Lương bỗng mở mắt, đỏ ngầu, đầy tia máu: “Vợ ơi… em tới?”
“Bố ơi~”
Đỗ Tiểu Oánh hít mũi, đặt con gái xuống:
“Đêm qua chữa cháy cứu hàng hóa, chắc mệt lắm . Ngủ một lát .”
“Ừ.” Tống Quốc Lương dịch một chút:
“Tiểu Ngũ, đây ngủ với bố một lát.”
“Tiểu Ngũ, cẩn thận, đừng chạm tay bố nhé~”
Ngũ Nha gật đầu: “Tiểu Ngũ thổi thổi cho bố, bố sẽ đau nữa~”
Đỗ Tiểu Oánh xoa đầu con, dặn chồng: “Anh cứ ôm con ngủ tạm, em mua cơm cho .”
“Ừ.” Tống Quốc Lương theo bóng lưng vội vã của vợ, ôm con gái mềm mại lòng, khẽ hỏi:
“Tiểu Ngũ, dọa sợ ?”
Đôi mắt đen láy của Ngũ Nha đảo một vòng, bĩu môi nghĩ nghĩ gật đầu lắc đầu.
Tống Quốc Lương nhíu mày:
“Gật đầu lắc đầu là ?”
“Chú xong, với Tiểu Ngũ đều . đó vui vẻ, dắt Tiểu Ngũ đến tìm bố đó~”