Nghĩ vẫn thấy sợ, Đỗ Tiểu Oánh an ủi :
“Mẹ, Đại Nha với Nhị Nha nhà con đúng là trong họa phúc, đừng lo.”
Mẹ Đỗ thở dài, hỏi thăm cuộc sống dạo .
“Cũng lắm, Quốc Lương công việc định, về cũng yên, cơm nước, nhặt củi, giặt quần áo việc gì cũng . Bốn đứa con gái thì đều học ở tiểu học của đại đội, tan học thì phụ giúp hái cỏ cho heo, nhặt củi…”
Nghe nhắc đến con cái, chị dâu cả Vương Phượng thở dài:
“Thằng cả nhà chị, thằng Ngưu Ngưu, cũng học hai năm, . Giờ 14 tuổi, sắp đến tuổi lo chuyện hôn nhân. Chị lo đến mất ăn mất ngủ, trẻ con ở miền núi kiếm chuyện cưới hỏi khó lắm.”
Chị dâu hai Lưu Hồng Hồng xoa bụng, cảm thấy cô em chồng đổi nhiều thật, còn khờ khạo như , kiểu bán còn giúp đếm tiền.
Trong nhà, bố Đỗ gật gù:
“Dù khó khăn thế nào cũng thể để lỡ tương lai của bọn trẻ. À đúng , hôm nay hai đứa ở một đêm, mai hẵng về?”
“Bố, nhà con còn nhiều việc, hơn nữa mai Quốc Lương , chiều nay tụi con về .” Đỗ Tiểu Oánh bưng bát đũa .
“Đợi khi nào rảnh, mùa đông rỗi việc, con sẽ đưa mấy đứa nhỏ về ở chơi cả chục ngày. Khi bố dắt theo Ngưu Ngưu với mấy đứa sang nhà con ở ít lâu, mùa đông ở núi cũng việc gì.”
Anh hai Đỗ Nhị Sơn gật đầu:
“Được, bố cũng nên qua xem nhà mới của em gái, ở bao lâu thì ở, đỡ suốt ngày nhớ mong lo lắng cho em.”
Bố Đỗ mắng:
“Thằng nhóc, ? Chê tao với mày ăn hết lương thực nhà , tính mang sang ăn lương thực nhà em gái hả?”
Anh hai trợn mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-141.html.]
“Bố, tất nhiên là tụi con sẽ mang lương thực theo, ăn của em gái chứ.”
Đỗ Tiểu Oánh nhíu mày:
“Bố, hai, bố con sang nhà con ở thì mang lương thực gì chứ? Nếu mang đến, con sẽ vứt hết ngoài, tin cứ thử.”
“Con bé .” Bố Đỗ sang con rể:
“Quốc Lương, con bé từ nhỏ bướng, con đừng chấp. Làm cha thể đến nhà con mà ăn uống .”
…
Chiều hôm đó, cả nhà tiễn bố cùng chị xuống núi, mang theo một đống sản vật họ nhét cho.
“Sao dừng xe ?” Đỗ Tiểu Oánh thò đầu , nhíu mày.
Nhị Nha vung nắm đấm, cảnh cáo: “Đồ cản đường, tránh mau!”
“Chú hai, chú đàn bà độc ác cỡ nào ?” Tống Tử Long mặc kệ Nhị Nha, vẫn hằn học chỉ thẳng Đỗ Tiểu Oánh.
Sắc mặt Tống Quốc Lương trầm xuống, gạt mạnh bàn tay cháu trai , hề nể nang:
“Vô phép! Học hành cho chó ăn hết ? Không gọi thím hai ?!”
Tống Tử Long tức đến giậm chân:
“Chú hai! Tất cả là tại đàn bà . Nếu bà thì bây giờ con cưới Tú Ngọc, khi còn việc ở thành phố. Giờ thì , bố Tú Ngọc bảo nhà họ Tống gì, sắp xếp đối tượng khác cho cô . Chú cô thảm đến mức nào .”
“Thế nên, ngăn các bán Đại Nha lấy sính lễ, thành của ?” Đỗ Tiểu Oánh tức đến bật .
“Nếu là của cô gái , mà con gái gả cho một thằng chỉ tính toán hại như , thì thà con gái cả đời lấy chồng, để nuôi, còn hơn gả cho loại như để bắt nạt.”