Cách hai đời , gặp cha , bao nhiêu cảm xúc mà Đỗ Tiểu Oánh chuẩn suốt dọc đường liền vỡ òa, cô nhào lòng cha , thành tiếng.
“Cha ~”
“Đứa nhỏ ~ , mà vẫn chẳng khác gì hồi bé.” Cha Đỗ hề hề, vỗ vai con gái.
Mẹ Đỗ thì đau lòng ôm con gái, nước mắt ròng ròng.
Nhị ca Đỗ Nhị Sơn cau chặt mày, một tay túm lấy cổ áo Tống Quốc Lương, trừng đôi mắt hổ:
“Nói! Có bắt nạt em gái ? Cho dù từng lính, qua huấn luyện, thì Đỗ lão nhị cũng chẳng sợ !”
Đại ca Đỗ Đại Sơn vội kéo tay em trai :
“Chưa rõ đầu đuôi gì mà bừa cái gì? Đã bao mà chẳng đổi.”
“Quốc Lương, rốt cuộc là thế nào? Hai đứa cãi ?”
Tống Quốc Lương liếc vợ, gương mặt bất đắc dĩ:
“Đại ca, Nhị ca, em đoán chắc là vợ em nhớ cha quá thôi.”
Đỗ Nhị Sơn trừng mắt, xoay đầu em gái, lo lắng hỏi bằng giọng dịu :
“Em gái, em , thằng nhóc bắt nạt em ?”
Đỗ Tiểu Oánh hít mũi, đôi mắt đỏ hoe, hếch cằm lên:
“Thấy , em đây chống lưng đấy.”
Thấy em gái trông chẳng giống bắt nạt, Đỗ Nhị Sơn gãi đầu, ngơ ngác:
“Em gái, nếu em rể bắt nạt em, thì em thảm thế?”
“Em nhớ cha , chắc?” Đỗ Tiểu Oánh lườm hai một cái, bật trong nước mắt.
Đỗ Nhị Sơn lập tức xoa dịu:
“Được , thế nào cũng !”
Nhìn dáng vẻ đổi mặt nhanh như ảo thuật của hai, mấy chị em liếc đầy bất ngờ.
Chị dâu cả Vương Phượng vội lên tiếng:
“Thôi nào, đừng đây nữa, nhà , nhà .”
“Vợ chồng các con cũng thật là, về thì về, còn mang nhiều đồ gì.” Mẹ Đỗ lau nước mắt chia cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa một viên kẹo, “Lúc về nhớ mang cả —”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-140-cho-du-may-co-di-linh-ren-luyen-tao-do-lao-nhi-cung-chang-so-may.html.]
Đỗ Tiểu Oánh chu môi: “Mẹ, đây là con rể nhất định đòi hiếu kính, con quản nổi .”
Tống Quốc Lương mỉm tiếp lời:
“Cha , bao năm nay con ở nhà, may mà nhà thường xuyên chăm sóc mấy con cô . Đây là lòng hiếu thảo của vợ chồng con, cha cứ yên tâm nhận. Ở chỗ con lương thực khan hiếm như ở đây, mà con còn khẩu phần hàng tháng nữa.”
Thấy con rể thành tâm thành ý, hai ông bà mừng cho con gái, cảm thấy bao năm vất vả một nuôi mấy đứa cháu ngoại cũng đáng.
Đỗ Tiểu Oánh bụng nhô lên của chị dâu hai, kinh ngạc vui mừng:
“Chị hai, chị… mang thai ?”
Chị dâu thứ hai Lưu Hồng Hồng mỉm gật đầu:
“Ừ, sáu tháng , chị chỉ mong sinh cho Tinh Tinh với Dương Dương một cô em gái.”
Đỗ Tiểu Oánh vội lấy gói đường đỏ trong gùi đưa cho hai chị dâu:
“Chị cả, chị hai, đây đường đỏ cho hai chị.”
“Hai chị… dám nhận chứ.” Hai chị dâu vội sang chồng.
“Nhìn gì, em các con cho thì cứ nhận. Đường đỏ là thứ , các con nhớ tấm lòng của em gái đấy.”
“Xin yên tâm, chúng con nhất định ghi nhớ.”
Mẹ Đỗ hài lòng gật đầu:
“Phượng nhi, Hồng Hồng, hôm nay nấu cơm sớm một chút. Em gái các con cả nhà về một chuyến dễ, thịt con gà mái già.”
“Để con giúp .” Đỗ Tiểu Oánh vội chạy :
“Nhà con mới bắt gà, sắp đẻ . Tính mỗi đầu nuôi nhiều nhất năm con, con chẳng nỡ thịt, nên mang về hai con.”
“Con bé ~ Vậy thì hôm nay thịt hai con gà mái già, cả nhà bồi bổ.” Mẹ Đỗ cảm động đến rưng rưng, thấy con gái định động tay, liền ngăn :
“Con hiếm khi về, hai chị dâu ở đây, đến lượt con. Con đưa mấy đứa nhỏ nhà .”
“Mẹ~ con chỉ chuyện với thôi mà~” Đỗ Tiểu Oánh kéo tay , “Hôm nay hầm một con thôi, con còn để dành cho cả nhà.”
“Được, tất cả lời con gái .”
lúc , vang lên giọng hùng hồn, đầy khí thế của Nhị Nha:
“Con dùng ná b.ắ.n thẳng m.ô.n.g heo rừng…”
Cả ba con đồng loạt biến sắc: “Cái … quá nguy hiểm !”