Đi dạo một vòng, cả nhà bước một cửa hàng bách hóa.
Cố Tri Ý dẫn Tam Bảo đến quầy văn phòng phẩm, mua bút lông và giấy vẽ.
Cố Tri Ý ngại tốn kém, mua cho Tam Bảo loại giấy vẽ thật .
Đại Bảo bên thì chẳng thấy món đồ nào ho.
Đoàn Đoàn lúc thức giấc, thấy bông hoa cài tóc đẽ quầy, liền đưa tay với lấy.
Cố Tri Ý tóc con bé cũng dài , liền mua cho con bé một chiếc dây buộc tóc.
Đừng thấy con bé còn nhỏ như mà nghĩ gì, nó hết cả đấy.
Mấy cùng dạo thêm vài vòng, thấy chẳng gì đặc sắc nữa thì liền về.
Chỉ là đường trở về, ngang qua một gian hàng lề đường, trải một tấm thảm xám mặt đất, đó bày mấy món đồ cổ.
Trên tấm biển còn : Bảo vật gia truyền! Không lừa già dối trẻ!
Cố Tri Ý thấy mấy cái , khỏi nghĩ đến, những quyển tiểu thuyết mà cô từng xem qua.
Chẳng các nhân vật chính trong truyện đều nhặt bảo bối từ những gian hàng vỉa hè trông chẳng mấy thu hút ?
Cố Tri Ý ngang qua cũng chỉ liếc một chút.
Mấy thứ đồ vật như , xác suất rơi tay cô cũng chẳng cao là bao.
Khi cô chuẩn rời thì ông chủ kéo mời chào, cứ như thể mấy món đồ bày mắt cô chính là bảo vật đáng giá lắm .
Cố Tri Ý thì chịu thua.
Mấy món đồ gia truyền rao bán như đồ bỏ thế thật ?
Ngay tại thời điểm Cố Tri Ý chuẩn rời , Đoàn Đoàn vốn dĩ đang yên trong xe đẩy, lợi dụng lúc để ý.
Thế mà vươn chân , dùng ngón chân gắp lấy chiếc nhẫn ngọc từ tấm thảm.
Thẳng tay cầm lấy chiếc nhẫn ngọc gần nhất.
Ai ngờ Đoàn Đoàn vốn dĩ ngoan ngoãn, lúc bỗng dưng giở chứng.
Cứ ôm chặt lấy để che chở chiếc nhẫn ngọc .
Cố Tri Ý cũng đành chịu thua.
Đây là cái đứa nhỏ nhà ai chứ?
Cố Tri Ý chỉ còn cách liếc mắt sang Lâm Quân Trạch đang bên cạnh, ngầm ý để cha ruột tay.
Kết quả là Lâm Quân Trạch cũng đành bó tay.
Ông chủ Đoàn Đoàn thích thú như , xòa : “Cô xem, đứa nhỏ cũng thích mà, mấy thứ cũng chẳng quý giá gì, mua về đồ chơi cho bọn nhỏ chơi cũng .”
Cố Tri Ý bộ dạng cũng đành chịu, chỉ thể mua luôn món đồ .
“Vậy, cái bao nhiêu tiền chú?” Cố Tri Ý bất đắc dĩ hỏi.
“He he, quý , cô cứ đưa 500 đồng là .” Ông chủ Cố Tri Ý, vẻ "hét giá" một chút.
Cố Tri Ý thầm nghĩ: Có nhà ai bỏ năm trăm đồng bạc để mua một món đồ chơi cho con nít ở nhà? E là trong nhà mỏ vàng cũng chẳng dám phung phí như !
Cố Tri Ý định trả món đồ chơi cho ông chủ sạp hàng.
Đoàn Đoàn ở bên cạnh lập tức giở trò ăn vạ. Cố Tri Ý nghiêm khắc một chút, Đoàn Đoàn liền bắt đầu chảy nước mắt.
Hành động đó lập tức khiến ruột như Cố Tri Ý đành chịu thua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-891.html.]
“Cháu… cháu đành nhượng bộ chú chút .” Cuối cùng, Cố Tri Ý chỉ thể thỏa hiệp.
“Ta thấy con bé nhà cô cũng là duyên, bốn trăm đồng bán cho cô .” Ông cụ vẻ đau lòng .
“Hai trăm.” Cố Tri Ý trả giá lạnh lùng.
“Này… là cô thêm chút nữa ?” Ông cụ bộ khó xử .
“Một trăm.” Cố Tri Ý vẫn nao núng.
“Này , cô còn hạ giá thấp nữa thế?” Ông cụ tỏ vẻ ý kiến.
“Nếu … năm mươi đồng !” Cố Tri Ý tiếp tục trả giá quyết đoán.
“Ôi ôi ôi, , bán cho cô năm mươi đồng.” Ông cụ quả thật là sợ cô .
Nếu mà để cô tiếp tục trả giá xuống nữa, thì món đồ của ông còn bán nữa đây.
“Hai mươi!” Trên mặt Cố Tri Ý hiện rõ vẻ kiên quyết, chỉ trả hai mươi đồng, nhiều hơn nữa.
Cuối cùng, món đồ vật Cố Tri Ý mua về tay chỉ với hai mươi đồng bạc lẻ.
Cố Tri Ý khỏi nghĩ thầm:
Quỷ thần mới cô trải qua những gì?
Cuộc trả giá khi cũng chẳng ai tin! Thuận lợi đến ư?
Cuối cùng Lâm Quân Trạch thanh toán tiền, cả nhà cũng rời .
Có lẽ Đoàn Đoàn cũng thứ là để chơi.
Lúc con bé cũng cất giấu nữa.
Cố Tri Ý trừng mắt, chỉ Đoàn Đoàn, sang “tố cáo” với Lâm Quân Trạch: “Anh xem con gái , mới bé tí mà cứng đầu .”
Bản Lâm Quân Trạch cũng đành bất đắc dĩ: “Vợ ơi, cũng do dạy hư .”
Hành vi của Đoàn Đoàn hôm nay đúng là bình thường!
Lúc Cố Tri Ý mới chuyển ánh mắt về phía Đoàn Đoàn, cẩn thận chiếc ngọc ban chỉ đang con bé đùa nghịch trong tay.
Thứ , qua còn giống đồ thật đấy chứ?
Cố Tri Ý chính ý nghĩ của dọa , e rằng chính cô cũng mơ hồ.
Chẳng lẽ hàng vỉa hè thật sự thể để cô nhặt của hời ?
Cố Tri Ý cũng để chuyện ở trong lòng lâu.
Hôm nay cả nhà cô cũng chạy chạy cả ngày, đường trở về, Cố Tri Ý bảo Lâm Quân Trạch mua một ít thức ăn sẵn, buổi tối về nhà chỉ việc nấu cơm thêm là .
Cả nhà về đến nhà cũng vặn lúc chạng vạng tối.
Cố Tri Ý hai đứa bé, tiện tay dùng một sợi dây chỉ xỏ qua chiếc ngọc ban chỉ mua hồi chiều quàng cổ cho Đoàn Đoàn. Lúc Đoàn Đoàn mới cảm thấy mãn nguyện.
Còn Lâm Quân Trạch thì phòng bếp bận rộn nấu nướng.
Ai ngờ, lúc cả nhà đang chuẩn ăn cơm, Chu Mỹ Trân gõ cửa nhà Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý mở cửa thấy đến là Chu Mỹ Trân, cũng cảm thấy bất ngờ gì.
Người quả là mũi thính như chó săn , Lâm Quân Trạch đặt chân về nhà là chị đánh ngay.
Đương nhiên, hôm nay Cố Tri Ý đến khu phố mới bên cũng né tránh.
Chính là thử xem, Chu Mỹ Trân vẫn chứng nào tật .
Mèo Dịch Truyện
Bây giờ xem , thật đúng là ý vẫn chịu dứt mà!