Diệp Huyền, vốn mê mẩn quần áo , cảm thấy vô cùng mãn nguyện khi về. Giám đốc ở một bên mấy mẫu quần áo bán chạy như , trong lòng cũng càng thêm yên . Xem quyết định của ông quả nhiên hề sai một chút nào.
Chỉ là vị Giám đốc vẫn đánh giá thấp sức mua của kiểu trang phục . Trong thời gian ngắn ngủi mà mặt hàng bán hết hơn một nửa.
Trước đó, Cố Tri Ý cũng nghĩ tới sức hút khó cưỡng nên cũng thêm một ít những kiểu dáng và chất liệu vải đa dạng.
Có cả màu đen lẫn màu xanh thẫm nữa. Mà ưa chuộng nhất vẫn là quần jean và áo sơ mi vải bông.
Giám đốc thấy tình huống thì lập tức vội vã triệu tập một cuộc họp khẩn. Chờ khi thảo luận xong vội vàng tìm Trương Lực để chuyện hợp tác.
Mèo Dịch Truyện
Một bên, Trương Lực bận tối mắt tối mũi, còn Cố Tri Ý cũng đem những mẫu trang phục thiết kế xong tới xưởng may. Cô tự tay một mẫu thử , đó để công nhân theo bản mẫu của chính .
Cố Tri Ý chỉ tranh thủ những ngày cuối tuần rảnh rỗi mới thể chạy sang xưởng may bên .
Ngày thường học với lịch học dày đặc, hơn nữa còn lo cho hai đứa con nhỏ, cho nên Cố Tri Ý cũng mấy thời gian để ghé qua nhà xưởng.
Mấy ngày nay Trương Lực cũng đang bận công việc ở cửa hàng bách hóa, còn bắt đầu sản xuất với quy mô lớn. Bên ý định của Cố Tri Ý là sản xuất quy mô lớn bắt đầu chuẩn trang phục mùa đông.
May xong trang phục mùa đông, tới lúc đó cô thể tự gây dựng thương hiệu và chuỗi cửa hàng. Cố Tri Ý vẫn luôn con đường sản xuất hàng hiệu, đây cũng coi như là giấc mộng mà kiếp cô kịp thực hiện.
Hiện tại, việc bán sỉ trong thời gian ngắn thì thành vấn đề. mà lâu dài vẫn suy xét tới việc xây dựng thương hiệu, cũng rõ cô sẽ mất bao lâu để gầy dựng sự nghiệp . 3ee834
“Mẹ ơi, con cùng với .” Lúc Cố Tri Ý khỏi nhà, Nhị Bảo níu chặt lấy tay cô, nằng nặc đòi theo.
“Làm ? Con xong bài tập về nhà ư?” Cố Tri Ý hỏi đùa, một câu hỏi mà đứa trẻ đều sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-750.html.]
Nhị Bảo lập tức gì nữa, đó còn ấp úng tìm cho một cái lí do.
“Vẫn... vẫn xong ạ. mà việc kết hợp nghỉ ngơi cho khoa học mà?” Nhị Bảo xong thì bắt đầu cảm thấy lý tình.
Cố Tri Ý buồn liếc mắt nhóc một cái, câu thì trôi chảy gớm!
“Được, thôi, dẫn con đến xưởng để học hỏi thêm chút kiến thức.” Cố Tri Ý xong thì nhấc chân .
“Ối, thì... A, ơi từ từ !” Lúc Nhị Bảo mới phản ứng là chính phép khỏi nhà.
Lập tức nhóc bỏ Đại Bảo và Tam Bảo ở nhà, tức tốc tới xưởng may cùng với Cố Tri Ý.
“Mẹ ơi, là vất vả lắm ?” Lúc Nhị Bảo ở đường, kéo tay Cố Tri Ý ngừng lắc, hỏi một cách vô tư.
“Sao hỏi như ?”
Cố Tri Ý Nhị Bảo nép lòng , tò mò hỏi.
“Phải, , tối nào con vệ sinh cũng thấy đèn trong phòng vẫn sáng đó. Đã thế, còn học giống như bọn con, hơn nữa, còn lo kiếm tiền nuôi cả nhà nữa chứ. Chắc chắn là vất vả lắm!”
Nhị Bảo với vẻ mặt đầy lo lắng. Đến cả một như Cố Tri Ý cũng bật ngượng ngùng. Dẫu , cô vẫn hiền, đáp : “Sẽ con, vất vả chút nào.”
Nhị Bảo vẫn nghi hoặc, giữ nguyên nét mặt như : “Mẹ ơi, đừng gạt con!”
“Mẹ ơi, coi nè, bọn con học thấy mệt lắm . Vậy mà chỉ lo việc học, còn chăm sóc em trai, em gái và cả bọn con nữa, còn nữa chứ. Chắc chắn là vất vả lắm .”