Thế là giáo sư Trần đành bất đắc dĩ nhận lấy tiền.
“Ôi chao, mà thành thế chứ?” Giáo sư Trần rời nhưng vẫn còn lẩm bẩm trong miệng, giọng đầy bất đắc dĩ.
Mèo Dịch Truyện
Mấy trăm đồng tiền tuy nhiều nhưng chắc chắn cũng chẳng là con nhỏ bé gì.
Giáo sư Trần nghĩ rằng Cố Tri Ý là một thành thật, nhưng ông nào giữa họ vẫn còn những mối liên hệ.
Giáo sư Trần quan tâm đến mấy đứa nhỏ là một chuyện, nhưng một chuyện khác chính là con trai của giáo sư Trần đang ở nước ngoài. Nếu liên quan, thì thể đó là chuyện ăn sẽ phát triển.
Biết chừng, hai họ cũng thể hợp tác với trong tương lai thì ?
Quả thực, trong lòng Cố Tri Ý tính toán như . Đương nhiên, cho dù việc hợp tác thành, thì nếu gặp , ít nhất họ vẫn thể chuyện hữu hảo.
Trước đây, giáo sư Trần cho cả nhà cô thuê nhà, cũng coi như là giúp đỡ họ một mối ân tình.
Cố Tri Ý cầm tập giấy tờ mua bán đất còn nóng hổi trong tay, trong lòng khỏi dâng trào bao nhiêu là háo hức.
Đừng nghĩ đây chỉ là một tờ giấy mỏng manh, đây chính là căn nhà đầu tiên của gia đình cô tại Bắc Kinh .
Chưa kể, đây chỉ là tài sản giá trị tăng dần theo thời gian, mà hiện tại, đối với cả nhà họ, nó còn là một kỷ niệm đẽ bao. 8f208c
Cố Tri Ý thấy nhẹ nhõm cả , đeo túi xách lên. Cô sớm cất chứng nhận nhà đất gian riêng của .
Nhân lúc rảnh rỗi, Cố Tri Ý tiếp tục dạo quanh các con phố. Từ đó, cô mới thực sự cảm nhận Bắc Kinh bắt đầu chuyển với chính sách mới.
Trên đường , cô thấy dân bày bán hàng hóa lặt vặt vỉa hè. Cô rằng, hiện tại cũng chỉ dám lấy một ít đồ bán cầm chừng, thể gọi là ăn buôn bán lớn .
Bởi vì họ vẫn nắm rõ chính sách tiếp theo sẽ , nên chỉ dám kinh doanh nhỏ lẻ.
Cô nghĩ bản một thời gian ghé thăm công xưởng, thế là cô quyết định bắt xe buýt đến xem xét một chuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-734.html.]
Lô hàng đầu tiên cũng sắp đến hạn giao , nếu chút thời gian rảnh, cô cũng nên tự đến đó xem xét tình hình.
Dù thì đây cũng chính là bước khởi đầu sự nghiệp của bản , nên cô cần chú ý nhiều hơn.
Khi cô đến công xưởng, thật khéo Trương Lực đang tất bật chuyển hàng nhà kho. Vừa thấy Cố Tri Ý, vội vàng bỏ tay xuống, tiến lên phía chào hỏi: “Chị dâu, hôm nay rảnh rỗi mà ghé qua đây ?”
Cố Tri Ý khỏi mỉm : “Chẳng lẽ cứ bà chủ mà thèm nhúng tay việc ? Giờ chút thời gian rảnh, em đến xem thử lô hàng đầu tiên đấy ?”
“Hì hì, chị dâu, gì cần đến chị đích tay thế chứ? Chị là hậu phương vững chắc của em chúng ? Em còn đang định tối nay sẽ về báo cáo với chị đây. Lô hàng đầu tiên thành xong xuôi cả , bên chúng em cũng cần tiếp tục sản xuất nữa.”
Cố Tri Ý khẽ gật đầu, : “Vậy thì cứ để công nhân theo tiến độ định ban đầu. Còn bên , thử đến các cửa hàng, xem thể bàn bạc hợp tác với mấy cửa hàng bách hóa tổng hợp ?”
“Vâng, ngày mai, em sẽ dò la thử.” Trương Lực gật đầu đáp lời.
Cố Tri Ý thẳng xưởng. Bên trong, mấy cô mấy thím công nhân thấy cô liền sang chào hỏi niềm nở.
Cố Tri Ý tiến lên phía , quan sát tiến độ việc của . Nhìn chung, tình hình cũng tồi chút nào.
Nhìn những cuộn giấy lụa, những xấp vải vóc, Trương Lực ở bên cạnh giải thích: “Họ chút cải tiến trong quy trình, nên chị thể cảm thấy chất lượng hơn đây.”
Cố Tri Ý gật đầu.
“Bây giờ bên đối tác chịu nhận đơn đặt hàng của chúng ?” Cố Tri Ý hỏi về tình hình công việc.
“Tạm thời thì còn là vấn đề lớn nữa .”
“Được , nếu chất lượng định thì thể xem xét hợp tác lâu dài.”
Cố Tri Ý bàn giao một việc với Trương Lực. Nhìn thấy công xưởng bên đó, cô cảm thấy yên lòng.
Sau đó, cô mở lời mời Trương Lực đến nhà ăn cơm ngày mai, khéo là ngày đầy tháng của hai đứa bé, xong thì cô cũng trở về nhà.