Nhị Bảo giao nhiệm vụ cho , liền cảm thấy bản giao một trọng trách lớn lao. Cậu bé đầu Cố Tri Ý, vẻ mặt nghiêm túc : “Mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ dạy bảo em trai thật .” Bộ dạng chỉ thiếu mỗi việc vỗ n.g.ự.c cam đoan.
Cố Tri Ý vui mừng bé, dành tặng Nhị Bảo những lời tán thưởng hết lời. Khen ngợi Nhị Bảo đến mức bé mơ màng trời đất là gì.
Đại Bảo một bên, vẻ mặt như : Mẹ , con thừa cái "kịch bản" của đấy nhé.
Cố Tri Ý chẳng gì áy náy, con trai sinh là để sai bảo, để trêu chọc chứ ? Bằng đẻ nhiều gì chứ!
Buổi tối Cố Tri Ý mấy phong thư gửi về huyện Triều bên . Trước đây khi cô về ăn Tết qua về chuyện khoán hộ. Cô nghĩ trong nhà hẳn là thực hiện , nhưng sợ họ gặp vấn đề gì đó nên Cố Tri Ý cũng đưa một vài lời đề nghị cho họ.
Hơn nữa, hiện tại tình hình chung chút căng thẳng, ngay cả ở Bắc Kinh bên cũng thể . Cho nên Cố Tri Ý cũng tạm hoãn việc Trương Lực đến Bắc Kinh.
Trước hết cứ né tránh thời kỳ sóng gió , chờ khi cơn bão qua , tình hình phía sẽ còn nghiêm trọng như .
Sau khi xong mấy phong thư, Cố Tri Ý bỏ phong bì, định bụng chờ ngày mai thời gian sẽ mang gửi.
Trong mấy ngày kế tiếp, Lư Vĩ thế mà đến tìm Cố Tri Ý, nhưng cố tình vô ý mà tỏ quen thuộc với Cố Tri Ý. Ngay cả khi chuyện phiếm với khác cũng , cứ “Tri Ý nhà ” thế , “Tri Ý nhà ” thế nọ.
Mọi đều Cố Tri Ý chồng con ngay từ khi khai giảng năm học. Thế mà giờ đây cô ở trong trường đại học mà tòm tem với nam sinh khác. Thật khó chấp nhận nổi!
Mặc dù trong trường đại học thực sự nhiều thanh niên trí thức từng xuống nông thôn, lập gia đình ở đó, giờ đây cũng nhiều bỏ vợ con để về thành phố. Đây là điều mà ai cũng ngầm hiểu, nhưng bây giờ Cố Tri Ý dường như lộ liễu quá. Những tự cho bục đạo đức mà chỉ trích cô .
Chẳng , hôm nay Cố Tri Ý và Hồ Tư Tuệ lớp mấy phụ nữ tụm năm tụm ba thì thầm to nhỏ. Thấy hai cô bước , họ liền ngưng bặt cuộc trò chuyện. Sau đó dùng ánh mắt soi mói chằm chằm Cố Tri Ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-557.html.]
Mèo Dịch Truyện
Cố Tri Ý và Hồ Tư Tuệ liếc mắt , đều thấy sự bất thường trong mắt đối phương. Có chuyện , chút nào!
Thế là Hồ Tư Tuệ tranh thủ lúc hết tiết học, thẳng đến nơi tụ tập chuyện phiếm: phòng vệ sinh.
Sau khi ngóng chuyện xong xuôi. Cô xổm ở đó cả buổi để cho rõ đầu đuôi câu chuyện. Chờ đến khi mấy cùng đến buôn chuyện đều hết, Hồ Tư Tuệ mới định lên.
“Ôi. Chân cẳng tê dại hết cả !” Cô khom lưng chậm chạp một hồi lâu mới thể thẳng .
Hồ Tư Tuệ vỗ đầu . Trời ạ, xổm lâu như chứ? Rõ ràng lên cũng cơ mà! Thật là ngốc nghếch!
Trong lòng Hồ Tư Tuệ tự mắng thầm bản ngớt, đó mới nhớ nhiệm vụ của .
Nghĩ đến chuyện mới , khi khỏi phòng vệ sinh thì lập tức chạy thẳng về phòng học.
Lúc , Cố Tri Ý đang xem vở ghi chép môn học thì thấy một bóng đang lao thẳng về phía .
Cố Tri Ý lập tức ngẩng đầu lên Hồ Tư Tuệ thở hổn hển phịch xuống bên cạnh.
“Hỏi thăm gì ?” Cố Tri Ý khép sách vở , nhẹ nhàng hỏi.
Hồ Tư Tuệ thở dốc mấy , ghé sát gần, thì thầm tai của Cố Tri Ý: “Không cái tên họ Lư đó vì bôi danh dự của , với là gia đình , thế mà ở trường còn…”
Câu tiếp theo cần thì Cố Tri Ý cũng . Đơn giản chính là chê bỏ chồng quê mùa, vứt bỏ con cái ở nhà, lựa chọn sinh viên tương lai xán lạn hơn. Hừm!