Thế nên, đợi Cố Tri Ý vững gác-ba-ga và sắp xếp cho hai nhóc tỳ ngay ngắn, Lâm Quân Trạch mới từ từ đạp xe xuất phát. Đây là đầu tiên Cố Tri Ý xe đạp mà hồi hộp đến thế, cô cố giữ cho hai đứa nhỏ ngã, cố gồng mấy phen xe lắc lư điên đảo.
Cũng may là tuy đường sá gồ ghề nhưng cả nhà cũng bình an vô sự mà về tới thôn Cố. Cố Tri Ý xuống xe ngay khi tới cổng làng, quyết định bộ vì cô quả thực là hết hồn vía. Thế nhưng, mấy đứa nhỏ thì vẫn thích xe đạp nên Nhị Bảo vẫn ôm ấp, che chở em trai gác-ba-ga, Lâm Quân Trạch cứ thế chậm rãi đạp xe về thẳng nhà họ Cố. Cha con họ mới khuất dạng một đoạn, bỗng nhiên gặp bà Lưu Ngọc Lan đang sốt ruột tận cổng ngóng xem bọn họ tới nơi .
“Ai chà chà! Mẹ ngay thế nào các con cũng sắp về đến mà! Cúc cu! Đại Bảo, Nhị Bảo của bà còn nhớ bà ngoại hở các cháu?”
Bà Lưu Ngọc Lan thấy mấy cha con thì mừng rỡ chạy tới, vội vàng đỡ Nhị Bảo và Tam Bảo đang gác-ba-ga xuống xe.
“Nhớ ạ, cháu chào bà ngoại!” Đại Bảo và Nhị Bảo rộn ràng đáp lời đồng thanh chào.
Bây giờ Tam Bảo lanh lợi, khôn ngoan, thấy các chào, bé cũng lanh lẹ học theo để sai, liền ngọt xớt chào: “Cháu chào bà ngoại!”
“Ôi chao, đây đúng là Tam Bảo nhà ư? Mới đó mà lớn chừng ? Tốt quá, quá chừng! Thôi thôi, mau nhà thôi nào. Ấy chết, con bé Tiểu Ý ?” Bấy giờ bà Lưu Ngọc Lan mới sực nhớ là thấy bóng dáng con gái .
Lâm Quân Trạch đáp: “Thưa , Tiểu Ý đang bộ ở phía , chốc lát nữa sẽ tới nhà ngay ạ.”
Bà gật đầu lia lịa, “Ừ ừ, con cứ dẫn mấy đứa nhỏ nhà , sẽ đây đợi con bé. Cái con bé , thật là để yên lòng chút nào!”
Dẫu miệng nhưng tấm bà Lưu Ngọc Lan cực kỳ thành thật, mắt bà vẫn ngừng ngó nghiêng khắp lối. Chỉ một chốc , khi thấy Cố Tri Ý đang bước tới từ xa thì bà liền vội vã vẫy tay gọi.
Cố Tri Ý thấy bà Lưu Ngọc Lan chờ ở cửa thì bước vội vàng tới gần, “Mẹ ơi, chờ con ở đây từ bao giờ ạ?”
“Xí xí xí, ai rảnh mà chờ con ! Chẳng qua là tại con bé lâu ngày về thăm nhà, sợ con quên mất đường về nhà ở chứ!” Bà Lưu Ngọc Lan với vẻ đầy ẩn ý.
Cố Tri Ý hiểu rõ tính tình của nên liền nhanh nhẹn tiến tới, bá lấy cánh tay bà Lưu Ngọc Lan, “Dù con nhắm mắt , cũng thể tìm thấy lối về nhà chúng mà ! Đâu dễ gì quên chứ! Mẹ đó thôi, con nhớ nhà, nhớ lắm đó !”
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-473.html.]
Bà Lưu Ngọc Lan lời của Cố Tri Ý thì khóe môi bà nhếch lên một cách kín đáo, “Cái con bé , chỉ giỏi nịnh nọt thôi!”
Bà Lưu Ngọc Lan nắm chặt lấy tay Cố Tri Ý, ngó nghiêng con gái từ đầu đến chân một lượt. Bà thấy con gái vẻ gầy đôi chút , mà miệng liến thoắng ngay: “Con xem con kìa, mới chừng bữa gặp mà thấy con tròn trịa hơn nhiều thế?”
Cố Tri Ý ngớ : “???”
Chẳng lẽ lúc đau lòng nắm lấy tay cô, xuýt xoa: “Ai chà, gầy nhiều quá, chắc dạo con bận rộn lắm con gái!” mới đúng chứ? Kết quả là ruột của cô chịu theo cái lẽ thường tình ?
Mặc dù Cố Tri Ý ngỡ ngàng gì nhưng vẫn cố phớt lờ mà : “Dạ , con béo chứ.”
Kết quả bà Lưu Ngọc Lan nhầm thành “Mẹ , sai đấy.” nên bà liền tỏ vẻ bằng lòng ngay: “Ối giời! Con bé còn cho ruột vài lời về chuyện nữa là ?”
Cố Tri Ý: “......” Chết dở, hiểu lầm to !
Vì thế cô vội giải thích: “Trời đất ơi ơi, con chỉ là con béo , chứ dám cấm gì ạ!”
Bà Lưu Ngọc Lan sực nhận nhầm, lúc bà mới lên một tiếng: “À, , con gái!”
Cố Tri Ý chỉ thở dài. Ôi chao, cuộc đời thật là lắm chuyện tréo ngoe!
Đến khi hai con về đến sân nhà thì thấy cả nhà quây quần, chuyện trò rôm rả. Thằng cu con nhà Cố Tử Lâm cũng chỉ nhỏ hơn Tam Bảo vài tháng tuổi, chắc chắn là hai đứa sẽ chơi với hợp.
Đại Bảo và Nhị Bảo miệng lưỡi ngọt ngào bước chân nhà líu lo chúc tết bằng những lời cát tường.
Mấy khi cả nhà cô em gái mới về thăm, mừng tuổi nên Cố Tử Mộc liền rút ba phong bao lì xì đỏ chót , lượt trao tận tay ba em, “Nào nào, đây là chút tiền mừng tuổi của cả dành cho các cháu đây. Bước sang năm mới ngoan ngoãn, lời ông bà, cha ?”